Hai người trò chuyện một lát, đột nhiên Cẩm vương cười nhìn Thời Khanh Lạc hỏi: "Nghe nói Thời Khanh Lạc chính là một ‘em bé vàng’, tới chỗ nào cũng có thể nghĩ ra được chuyện kiếm tiền."
"Ngươi cảm thấy Bắc cương này, có con đường nào có thể sinh tiền?"
Thời Khanh Lạc có chút bất ngờ, không ngờ lần đầu gặp mặt Cẩm vương đã đi thẳng vào chuyện thăm dò và lôi kéo như vậy.
Nàng cười trả lời: "Ta mới đến Bắc Cương, không hiểu biết bên này lắm, cho nên sư phụ của ta vẫn còn chưa báo mộng con đường sinh tài cho ta biết."
Cẩm vương: "..."
Cái cớ này, thật sự làm cho gã không có cách nào phản bác được.
Dù sao lúc trước mặc kệ là dâng giống tốt hay là phương pháp cho Hoàng đế,Thời Khanh Lạc đều dùng danh nghĩa của lão thần tiên.
Giống như một con lươn trơn trợt, làm cho người ta khó bắt được.
Chẳng qua đây càng làm cho gã cảm thấy hứng thú, nếu như có thể tùy tiện lôi kéo và thu phục được, cũng không có ý nghĩa gì nữa.
Gã mỉm cười nói: "Vậy Thời nương tử phải tìm hiểu thật tốt về Bắc Cương sau đó đại biểu cho sư phụ của ngươi tạo phúc cho bá tánh nhé."
Nếu là những người khác nghe được lời này của Cẩm vương, nhất định là sẽ vô cùng sợ hãi mà từ chối.
Nhưng Thời Khanh Lạc lại ra bài không theo lẽ thường, cười nói: "Trước khi sư phụ ta rời đi đúng là muốn tạo phúc cho bá tánh. Nếu Vương gia đã nói như vậy, vậy ta thật sự có một yêu cầu quá đáng."
Trước khi đến Bắc cương, hoàng đế đã đơn độc triệu kiến phu thê bọn họ.
Hoàng đế bày tỏ đầu tiên có thể cho Cẩm vương một chút ngon ngọt, nếu Thời Khanh Lạc có thể cải thiện được cuộc sống của Bắc cương, để cho cuộc sống bá tánh được tốt hơn, cũng có thể thông qua Cẩm vương mà thực hiện.
Trong lòng Hoàng đế lo lắng cho cả thiên hạ, bá tánh ở Bắc Cương cũng là con dân của ngài, cho nên tình nguyên nhìn thấy bá tánh Bắc Cương ngày càng có cuộc sống tốt hơn.
Chờ cuộc sống bá tánh ngày càng tốt, nếu Cẩm vương muốn khởi binh tạo phản, dân chúng nhất định sẽ không vui.
Ở Bắc cương, Cẩm vương mất không ít lòng dân.
Chờ sau khi Cẩm vương tạo phản đền tội, hoàng đế vẫn là người đứng đầu Bắc cương, đúng là trước đó chính sách là do Cẩm vương thúc đẩy, nhưng cũng sẽ trở thành quá khứ. Được làm vua thua làm giặc, lịch sử đều do người thắng viết.
Đến lúc đó Hoàng đế lại tiếp tục đẩy chính sách tốt cho bá tánh Bắc cương, Cẩm vương sẽ hoàn toàn biến thành quá khứ.
Như vậy cũng thuận lợi để cho phu thê Thời Khanh Lạc xâm nhập vào chỗ của Cẩm vương.
Tất nhiên hoàng đế không nói rõ như vậy, đây là Thời Khanh Lạc tự hiểu.
Đồng thời cũng phát hiện lòng dạ của vị hoàng đế này thật rộng rãi.
Cũng bởi vì có sự cho phép của hoàng đế, cho nên ở bên này Thời Khanh Lạc làm việc cũng có thể thoải mái hơn một chút.
Cẩm vương: "...." Đây là lần đầu tiên gặp người có thể không kiêng dè ở trước mặt mình như vậy.
Gã có chút tò mò hỏi: “Yêu cầu quá đáng gì?"
Thời Khanh Lạc cười nói: "Ta không quen thuộc Bắc cương, Vương gia có thể để cho người sửa sang tình huống thành trì và huyện thành của Bắc cương thành một quyển sách đưa cho ta được không?"
"Không biết Vương gia có nghe nói qua, con người ta muốn nghĩ ra phương pháp đều cần chất kích thích."
"Ví dụ như cỏ cao su ở huyện Hà Dương bên kia, ta biết loại cỏ này có thể lấy được cao su cho nên để cho người đi tìm loại thực vật này."
"Cho nên nếu Vương gia muốn ta nghĩ cách tạo phúc cho bá tánh Bắc cương, vậy trước tiên ta cần phải cẩn thận hiểu rõ Bắc Cương, lại xem có thể kích thích được phương pháp gì trong đầu ta hay không."
"Hoặc là có thể thử, sư phụ của ta có báo mộng cho ta hay không."
Tất nhiên nàng sẽ không có cách ngay lập tức, mà là phải tiến hành tuần tự.
Trước hiểu rõ bắc Cương mới là quan trọng nhất.
Tình huống của Bắc Cương, sợ là hoàng đế cũng không hiểu rõ bằng Hoàng đế miệt vườn Cẩm vương này..
Tất nhiên Cẩm vương không tin chuyện báo mộng gì đó, trái lại tin lời tìm hiểu kỹ để nghĩ ra phương pháp.
Gã suy nghĩ một chút: "Không thành vấn đề, hôm nay bổn vương sẽ để cho người sửa sang lại thành sách, qua mấy ngày đưa cho ngươi."
Nhìn thì yêu cầu này không quan trọng, nhưng lại liên quan đến toàn bộ tình huống ở Bắc cương, cho nên thật ra rất quan trọng.
Nhưng Cẩm vương lại muốn lấy được đồ từ trong tay Thời Khanh Lạc, sau khi cân nhắc thiệt hơn vẫn đồng ý.
Nếu Thời Khanh Lạc lấy đồ của gã mà không giải quyết được cái gì, gã tự có cách thu thập, dù sao đồ của gã cũng không dễ cầm như vậy.
Mà nếu Thời Khanh Lạc thật sự nghĩ được cách sinh tài, vậy sẽ có lợi ích cực lớn với gã.
Mặc dù đất đai của Bắc cương bát ngát, nhưng lại rất lạnh và khổ cực, dựa hết vào chút thuế đất phong kia, hoàn toàn không có cách nào mở rộng quân đội được.
Nuôi binh quá đốt tiền, quân lương, lương thực, vũ khí mỗi ngày, mỗi tháng đều tốn một chi phí rất lớn.
Bây giờ gã thiếu chút nữa chính là tiền.
Thời Khanh Lạc cười cảm ơn: "Vậy thì làm phiền Vương gia rồi."
Rất nhanh thức ăn đã, Cẩm vương có thói quen ăn cơm không nói, cho nên thời gian ăn cơm ba người đều không nói chuyện.
Cẩm vương tùy ý ăn một chút rồi đặt đũa xuống, Thời Khanh Lạc và Tịch Dung lại không khách khí, rất vui sướng ăn uống.
Cũng làm cho Cẩm vương có chút dở khóc dở cười, than thầm thật là hai tiểu cô nương.
Cẩm vương chỉ nhỏ hơn Hoàng đế ba tuổi, cho nên con trai lớn nhất cũng đã mười tám rồi, cũng là thế tử vương phủ bây giờ.
Tuổi tác của Thời Khanh Lạc và Tịch Dung, không khác gì với con gái lớn của gã.
Cơm nước xong, Thời Khanh Lạc và Tịch Dung nói lời cáo từ.
Cẩm vương cũng không giữ lại, gã là một người tương đối kiên nhẫn.
Gã cũng trở về phủ, còn gọi một tên thân tín, phân phó cho đối phương sửa sang lại tình hình của Bắc Thành đưa cho Thời Khanh Lạc.
Hai ngày sau, Thời Khanh Lạc và Tịch Dung đi phủ Cẩm vương, tham gia tiệc ngắm hoa của vị Trắc phi kia.
Đào Liễu thì đại biểu phủ Phó đô đốc tham gia.
Chẳng qua nàng ta lại không đi cùng với Thời Khanh Lạc, dù sao ngoài mặt nàng ta và Thời Khanh Lạc cũng không quen biết.
Hơn nữa nàng ta cũng biết, Thời Khanh Lạc cũng không thích có quan hệ tốt với nàng ta, chẳng qua hai bên đều là quan hệ lợi dụng lẫn nhau mà thôi.
Chỉ cần Thời Khanh Lạc không gây khó dễ cho nàng ta là được.