Không phải hắn ta ghét bỏ mình, mà là hắn ta biết sẽ không có tiểu thư thế gia nào đồng ý gả cho mình.
Cát Xuân Như nghẹn họng, vẻ mặt thay đổi.
Gần đây nàng ta chọn thê tử cho đệ đệ, quả thật không thuận lợi.
"Bây giờ tỷ phu của đệ là Phó đô đốc Bắc Thành, chỉ cần chúng ta thành tâm, nhất định sẽ có tiểu thư thế gia đồng ý gả cho đệ.”
Trước tiên cứ dụ dỗ đệ đệ rời xa Ngưu thị rồi nói sau.
Xem như không tìm được tiểu thư thế gia gả cho đệ đệ, nhưng tìm một tiểu hộ cửa nhỏ, hoặc là nữ nhi nhà thương hộ trong sạch làm thê tử cho đệ đệ, cũng tốt hơn Ngưu thị rất nhiều.
Cát Xuân Nghĩa còn chưa mở miệng, Ngưu thị đã giễu cợt nói: "Tỷ, ngươi thật sự xem A Nghĩa là người ngu sao?"
“Tiêu tướng quân một Đại tướng quân như vậy, cũng chỉ cưới một nữ nhân cửa nhỏ tểu hộ như ngươi, bây giờ A Nghĩa lấy thân phận gì để cưới nữ tử thế gia?"
"Có phải ngươi cảm thấy chàng ấy rất dễ lừa hay không?"
"Cho nên trước đó mới liên hợp với Tiêu tướng quân, dụ dỗ chàng ấy đến Bắc Cương rôi bỏ mặc."
"Bây giờ các ngươi là bị buộc đến Bắc Cương. sợ bị người ta nói m.á.u lạnh mặc kệ đệ đệ ruột, cho nên lúc này mới giả mù sương đến tìm A Nghĩa."
“Trước lúc này sao không thấy ngươi phái người tới quan tâm đệ đệ ruột?"
"Chàng ấy thiếu chút nữa đã bị c.h.ế.t lạnh, c.h.ế.t đói đó."
Cát Xuân Như lại còn nói bà ta vừa già vừa xấu, chê bà ta không xứng với Cát Xuân Nghĩa, vậy bà ta cũngs ẽ không để yên cho nữ nhân này.
Bà ta không thể để cho Cát Xuân Nghĩa nghiêng về phía Cát Xuân Như, nếu không không phải sẽ vứt bỏ bà ta sao?
Bà ta đã bị Thời lão Tam hưu, một người nữ nhân ở Bắc Cương không có Cát Xuân Nghĩa để dựa vào, bà ta phải sống như thế nào?
Dù sao Cát Xuân Nghĩa, bà ta đã quyết định dựa vào.
Khích bác này, lúc trước Ngưu thị đã nói rất nhiều lần với Cát Xuân Nghĩa.
Cát Xuân Nghĩa cũng thật sự nghe lọt tai, đặc biệt là tỷ tỷ mới đến đã trầm mặt chấn vấn hắn ta, lại muốn hắn ta vứt bỏ người cùng chung chăn gối.
Cũng cảm thấy người tỷ tỷ này quá dối trá, chỉ giả bộ quan tâm hắn ta mà thôi.
Sau khi tới Bắc Cương, sợ có người nói, mới đưa tiền đến đây.
Bây giờ nghe hắn ta cưới Ngưu thị, cho nên cảm thấy mất thể diện mới chạy đến muốn dẫn hắn ta đi.
"Tỷ, ta sẽ không mặc kệ Thu Hoa, trước kia ta thiếu chút nữa c.h.ế.t đói bệnh chết, là nàng ấy len lén giúp ta."
"Hơn nữa ta cũng rất thích nàng ấy, cho nên ta sẽ không đi cưới nữ tử Bắc thành gì đó, ta đã nhận định thê tử của mình là Thu Hoa rồi."
Ngưu Thu Hoa không chỉ len lén cho hắn ta ăn, lần đó hắn ta bị bệnh không ai quan tâm, cảm giác mình sắp chết.
Là Ngưu thị lấy cây trâm còn sót lại trên người mình đi hối lộ thủ lĩnh trông coi, cầu xin đối phương mời thầy lang cho hắn ta, hắn ta mới có thể sống sót.
Bình thường quan tâm hắn ta khắp nơi, làm cho hắn ta cảm nhận được sự ấm áp duy nhất, giống như mẫu thân dỗ dành hắn ta khi còn bé.
Thu Hoa nói nàng ấy hoàn toàn không có tình cảm với Thời lão tam, gặp được hắn ta giống như củi khô bốc lửa không thể tự kiềm chế, cho nên mới muốn đối tốt với hắn ta, bảo vệ hắn ta.
Chuyện này làm cho hắn ta không nhịn được mà vui vẻ, cảm thấy mình được người ta cần đến.
Hắn ta cũng không cho rằng Ngưu thị nói đối.
Dù sao lúc tỷ tỷ chưa đưa bạc đến chỗ này, ở chỗ này hắn ta làm việc không được, ngay cả một bữa ăn no cũng rất khó.
Hắn ta bị người đào mỏ khi dễ, Thu Hoa sẽ đứng ra mắng những người đó.
Lúc thủ linh trông coi đánh hắn ta, cũng là Thu Hoa cầu xin cho hắn ta, hắn ta mới không tiếp tục bị đánh nữa.
Từ nhỏ đến lớn, cho tới bây giờ hắn ta chưa từng được che chở như vậy.
Cho nên khoảng thời gian gần đây, hắn ta đều dựa vào bà ta, lệ thuộc vào bà ta.
Hoạn nạn thấy chân tình, giúp người đang gặp nạn mới đáng quý.
Không giống như tỷ tỷ của hắn ta, chỉ biết mình hưởng vinh hoa phú quý, nhưng lại ném đệ đệ này ở chỗ này chịu khổ.
Hơn nữa về mặt kia Thu Hoa rất phóng khoáng, hắn ta rất thích.
Trải qua những chuyện này, chỉ có bên cạnh Thu Hoa, hắn ta mới cảm giác được sự an toàn.
Cho nên bây giờ không phải Thu Hoa không thể rời bỏ hắn ta, mà là hắn ta không thể rời bỏ Thu Hoa.
Cát Xuân Như nghe được lời này của đệ đệ, thiếu chút nữa tức giận đến té xỉu: "Đệ, đệ!"
"Rốt cuộc bà ta cho đệ ăn bùa mê thuốc lú gì?"
Nàng ta thật không nhìn ra, Ngưu thị này có chỗ nào tốt.
Cát Xuân Nghĩa nói: "Nàng ấy không hạ thuốc gì cho đệ cả, ta là thích nàng ấy, thật lòng cưới nàng ấy làm thê tử, cho nên tỷ đừng trách nàng ấy.”
Cát Xuân Như thật muốn hộc máu, nàng ta giận đến mức run rẩy toàn thân, uy h.i.ế.p nói: “Nếu đệ muốn ở cùng một chỗ với bà ta, vậy cứ tiếp tục sống ở đây đi."
Sắc mặt Cát Xuân Nghĩa có mấy phần khó coi.
Ngưu thị suy nghĩ đến chuyện gì đó, trên mặt đầy vẻ lưu luyến nhìn Cát Xuân Nghĩa.
"A Nghĩa, chàng đi theo tỷ tỷ mình về đi, ta ở lại chỗ này."
Bà ta đối tốt với Cát Xuân Nghĩa, tất nhiên là vì tỷ tỷ Cát Xuân Như của hắn ta.
Lúc trước bà ta nghe nói, Cát Xuân Như này rất quan tâm đến đệ đệ của mình, chắc chắn sẽ không mặc kệ.
Cộng thêm bà ta bị vứt đến khu mỏ này, một người bơ vơ không nơi nương tựa, cũng muốn tìm một người bạn.
Cho nên tiếp cận Cát Xuân Nghĩa, cũng cho hắn ta các loại quan tâm và ấm áp.
Trời không phụ lòng người, bà ta đã làm hắn ta động lòng.
Cũng hiểu biết một chút tính cách của hắn ta.
Cộng thêm lúc trước có nghe Thời Khanh Lạc dạy cho Đào Liễu cách làm trà xanh như thế nào.
Mặc dù không hiểu trà xanh là gì, nhưng bà ta cũng học một chút.
Bà ta cũng cho Cát Xuân Như một ly "Trà xanh" đi.
Vì vậy bà ta mới cố ý nói như vậy với Cát Xuân Nghĩa.
Nhưng vậy chẳng những có thể cho thấy bà ta có tình có nghĩa, còn có thể làm nổi bậc sự độc ác của Cát Xuân Như.
Quả nhiên, trên mặt Cát Xuân Nghĩa đầy vẻ cảm động, nắm c.h.ặ.t t.a.y Ngưu thị."
"Ta sẽ không bỏ lại nàng rời đi, nếu đi chúng ta cùng đi, nếu ở lại chúng ta sẽ ở lại."