Xuyên Không Ta Trở Thành Sủng Thê Của Quyền Thần

Chương 537




Cầm đầu chính là trưởng tôn của Hồ đại nhân - Hồ Mẫn Tài.

Nhìn thấy đám người Hồ Mẫn Tài chậm rì rì đi đến, Tịch Dung không khỏi nói: “Thời gian hẹn đã qua một nén nhang các ngươi mới đến, các ngươi có thể đúng giờ một chút không?”

Trên mặt Hồ Mẫn Tài đầy vẻ không thèm để ý, “Ngại quá, trên đường xe ngựa bị hư.”

Bọn họ chính là cố ý chậm chạp mới đến, trong lòng đều rất mâu thuẫn chuyến đi Bắc Cương này.

Hồ Mẫn Tài liếc nhìn Tiêu Hàn Tranh và Trác Quân đứng cách đó không xa, trong mắt không che giấu sự chán ghét.

Nếu không phải vì hai người này, bọn họ cũng sẽ không bị hại phải đi theo đến Bắc Cương.

“Bang!”

“A!”

Đầu tiên là tiếng roi quất đến, tiếp theo là tiếng hét chói tai của Hồ Mẫn Tài.

Mới vừa rồi gã còn đang nhìn hai người Tiêu Hàn Tranh đã bị Tịch Dung quất một roi.

Gã xoa bả vai bị đánh đau, trầm giọng nói: “Tịch Dung, sao ngươi lại đánh ta?”

Tịch Dung nâng cằm, “Muốn đánh thì cứ đánh thôi, ngươi muốn làm khó dễ ta?”

“Lần sau bảo khi nào tập hợp thì phải tập hợp, nếu các ngươi lại đến trễ, cũng không chỉ có một roi như vậy đâu.”

Sắc mặt Hồ Mẫn Tài vô cùng khó coi, “Ngươi đừng quá đáng, chúng ta đều là thần tử bị Hoàng Thượng phái đi Bắc Cương, ngươi không tư cách quản chúng ta.”

Tịch Dung mới lười nói đạo lý với gã, lại huy roi vài cái: “Bạch bạch bạch!”

“A a a!” Hồ Mẫn Tài không nghĩ tới Tịch Dung lại còn đánh mình, cọp mẹ này quá độc ác.

Tịch Dung hừ lạnh một tiếng, liếc nhìn đoàn người của Hồ Mẫn Tài, “Hừ, nếu các ngươi không nghe lời có thể thử xem.”

Những người khác nhìn thấy Hồ Mẫn Tài cũng bị đánh vài roi, không khỏi rụt cơ thể lại.

Con cọp mẹ này, bọn họ không thể trêu vào……

Vì sao lần này trên đường đi đến Bắc Cương lại có mấy tên ăn chơi trác táng này? Còn có thể để người ta sống hay không.

Hồ Mẫn Tài che lại cánh tay không nói nữa, trong lòng lại vô cùng căm hận.

Ở chỗ này không dám chọc cọp mẹ này, chờ rời kinh thành, trên đường đi Bắc Cương, gã sẽ tìm cơ hội báo thù.

Vệ thống lĩnh nhìn thấy Hồ Mẫn Tài đến trễ bị đánh, chẳng những không đồng tình, còn cảm thấy đánh rất hay.

Đến muộn còn làm ra vẻ không sao cả, thật không biết xấu hổ.

Chẳng qua cũng càng khẳng định, nhiệm vụ hộ tống lần này rất khó vượt qua.

Không phải khó ở trên đường, mà là khó ở chỗ đám người này đều là con cháu thế gia và đám ăn chơi trác táng khó chơi.

Hắn ta ho nhẹ một tiếng nói: “Nếu người đều tới rồi, vậy chúng ta xuất phát đi.”

Đây cũng xem như cho đám người Hồ Mẫn Tài một bậc thang đi xuống, bọn họ cũng sôi nổi lên xe ngựa.

Mấy người Tịch Dung lên xe ngựa của Thời Khanh Lạc và Tiêu Hàn Tranh đánh bài

Lương Hữu Tiêu vừa đánh bài vừa nói: “Lúc Hồ Mẫn Tài kia nhìn các ngươi rất không có thiện ý, sợ là trên đường sẽ chơi xấu.”

Tịch Dung nhướng mày, “Gã muốn chơi xấu, lão nương sẽ đánh c.h.ế.t gã .”

Thời Khanh Lạc cũng cười sâu xa nói : “Ở trên đường rốt cuộc là ai thu thập ai, còn chưa biết đâu.”

Tất nhiên nàng cũng phát hiện ánh mắt bất thiện của Hồ Mẫn Tài, giống như bọn họ hại mấy người này vậy.



Nhìn dáng vẻ không phục kia, có lẽ trên đường sẽ giở trò xấu.

Nhưng trên thực tế bọn họ mới là người nên trách đám người Hồ Mẫn Tài, nếu không phải tổ phụ, cha của bọn họ đề nghị đám người Tiêu Hàn Tranh đến Bắc Cương, bọn họ “sẽ đi” Bắc Cương?

Dù sao trên đường nhàm chán, lấy mấy người này làm niềm vui cũng được.

Cẩm Vương và trưởng bối của những người này tính kế bọn họ, vậy bọn họ lấy chút lợi tức từ đám người này đi.

Mấy người Lương Hữu Tiêu nhìn thấy nụ cười sâu xa này, cũng không khỏi mỉm cười.

Trong lòng thắp một ngọn nến đồng tình cho đám người Hồ Mẫn Tài.

Nếu những người này muốn tác oai tác quái, vậy nhất định sẽ bị trừng trị đến muốn chết.

Ai nha, hiện tại tay bọn họ đã ngứa rồi.

Xem ra lần này trên đường đi Bắc Cương, cũng không nhàm chán như vậy.

Từ Kinh thành đi ra ngoài một quãng đều là con đường xi măng, xe ngựa của Thời Khanh Lạc đi rất ổn định.

Mấy người ở trên xe ngựa đánh bài uống trà, thời gian trôi qua rất nhanh.

Giữa trưa tới một cái trấn nhỏ, Vệ thống lĩnh để cho mọi người xuống dưới nghỉ ngơi ăn cơm.

Hắn ta đã sớm để người cưỡi ngựa đi vào trấn nhỏ thăm dò, tìm được tửu lầu tốt nhất trong trấn nhỏ.

Tiểu nhị vội vàng đi ra giúp đỡ cho ngựa ăn cỏ uống nước.

Tất cả mọi người xuống xe ngựa, đi theo Vệ thống lĩnh vào tửu lầu.

Cả tửu lầu này đã bị Vệ thống lĩnh bao.

Nếu đổi thành lúc trước, bọn họ đi ra ngoài làm việc tùy tiện tìm một chỗ ăn cơm là được.

Nhưng ai bảo lần này trong đội ngũ có nhiều tiểu tổ tông như vậy, hắn ta cũng chỉ có thể cố gắng sắp xếp cho thật tốt.

Nhìn thấy tửu lầu nhỏ cũ kỹ này, Hồ Mẫn Tài ghét bỏ bĩu môi, “Sao có thể ăn cơm ở loại địa phương này!”

Vệ thống lĩnh: “……” Sao không thể ăn cơm ở chỗ này?

“Hồ đại nhân, nơi này đã là tửu lầu tốt nhất trấn nhỏ rồi.”

Hề Duệ cũng nhìn không quen bộ dạng này của Hồ Mẫn Tài, “Có chỗ ăn cơm đã là không tệ rồi, lão tử còn chưa kén chọn, ngươi kén chọn cái gì?”

Bởi vì hắn ta đã đi theo Lương Hữu Tiêu bỏ nhà trốn đi, tửu lầu kém hơn cái này cũng đã trải qua.

Hồ Mẫn Tài nghẹn họng, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Được, ngươi có thể ăn, tất nhiên ta cũng có thể ăn.”

Sau khi đi vào, gã thấy bên cạnh Thời Khanh Lạc có một con ngỗng đen lớn.

Lúc trước gã nghe tùy tùng nói, Thời Khanh Lạc còn dùng riêng hai chiếc xe ngựa chở theo rất nhiều ngỗng.

Lúc ấy cũng chỉ nghĩ tới hai chữ “Nghèo kiết hủ lậu”.

Vì thế châm chọc nói: “Vốn dĩ trên đường đi Bắc Cương đã không dễ dàng, vậy mà có người còn cố ý mang theo gia cầm, đây không phải là làm liên lụy mọi người sao.”

“Vẫn là nghèo quen rồi, ngay cả mấy con ngỗng cũng không nỡ ném.”

Chỗ này đã đi ra khỏi phạm vi kinh thành, gã cũng không tin Thời Khanh Lạc còn có thể chạy về trong cung cáo trạng.

Thời Khanh Lạc nghe được lời này, quay đầu nhướng mày nhìn gã, “Ngỗng nhà ta lại không ăn gạo nhà ngươi, ngươi ăn no rảnh rỗi không có chuyện gì làm, thật giống như nữ nhân thích lải nhải dài dòng.”

Người này thật thiếu đánh.

Sắc mặt Hồ Mẫn Tài trầm trầm. “Ngươi mắng ai như nữ nhân?”

Gã sợ đám người Tịch Dung, nhưng lại không sợ một thôn phụ như Thời Khanh Lạc.