Bây giờ quốc khố eo hẹp, loạn trong giặc ngoài, không có tiền thì không thể làm nhiều chuyện được.
Nếu hoàng đế có thể làm được thủy tinh, không những có thể ở Đại Lương bán ra với giá cao, còn có thể cầm đi Tây Vực bán và đổi đồ.
Có rất nhiều chỗ tốt đối với Đại Lương.
Có tiền có thể sửa đổi lại vũ khí trang bị, lương thảo cũng không bị thiếu, đánh trận cũng có ưu thế hơn.
Sinh ra ở thời đại hòa bình, Thời Khanh Lạc thật sự không thích chiến loạn.
Có thể cống hiến sức lực cho đất nước nhiều một chút, cũng xem như tích đức.
Nói không chừng, tương lại sau khi qua đời ở chỗ này, còn có thể trở về hiện tại.
Ở hiện đại đột nhiên nàng mệt nhọc ngất đi, sau đó đi đến thế giới này.
Cũng không biết là c.h.ế.t đột ngột, hay là ngất đi không tỉnh lại.
Hơn nữa dâng phương pháp cho Hoàng đế cũng có lợi cho tiểu tướng công.
Lại nói bây giờ nhà bọn họ cũng không thiếu tiền, thiếu chính là một cái bắp đùi vàng.
Bắp đùi vàng trừ Hoàng đế ra còn có thể là ai nữa.
Muốn ôm phải ôm bắp đùi lớn nhất, tương lai mới có thể sống thỏa mái, không cần sợ hãi.
Tiêu Hàn Tranh gật đầu đồng ý: "Được, qua hai ngày nữa, chúng ta sẽ đi dâng phương pháp làm thủy tinh."
Nếu dùng phương pháp chế tạo thủy tinh ở Bắc Cương, trái lại sẽ là tai họa, nhất định Cẩm Vương sẽ nhìn chằm chằm.
Nhưng nếu không dùng thì quá lãng phí.
Còn không bằng dâng cho Hoàng đế, kiếm tiền cho quốc gia, tương lai cũng có thể mạnh hơn Cẩm Vương và Cát quốc.
Hai ngày sau dâng lên, nếu Cẩm Vương biết cũng chỉ tiếc nuối.
Nếu không chờ Cẩm Vương nhận được tin tức của Trác Quân, nói bọn họ có ý dựa vào, lại đi dâng phương pháp cho hoàng đế, sẽ làm cho Cẩm Vương nghi ngờ.
Tiêu Hàn Tranh cũng nói băn khoăn này của mình cho tiểu tức phụ nghe.
Sau khi Thời Khanh Lạc nghe được, cười nói: '"Vẫn là chàng nghĩ chu đáo."
Nàng hỏi: "Vậy chàng vào cung dâng hay là làm thế nào?"
Tiêu Hàn Tranh cười nói: "Vẫn là nàng đi vào cung dâng phương pháp đi."
"Cứ nói đột nhiên sư phụ nàng báo mộng cho nàng, cho nàng một phương pháp."
"Sau đó nàng nghĩ bây giờ loạn trong giặc ngoài, Cẩm Vương lại dám để một nữ nhân tới làm ô nhục ta, nàng tức giận lấy phương pháp này ra đưa cho Hoàng đế, để cho Hàng đế kiếm nhiều tiền võ trang lại quân đội, đánh ngã Cẩm vương."
Như vậy nghe vào chính là hành động theo cảm tính của tiểu nương tử.
Để cho Hoàng đế biết tiểu tức phụ chủ yếu là nuốt không trôi sự tức giận mà Cẩm Vương tạo ra này, cho nên nhờ lão thần tiên báo mộng cho một cái phương pháp
Còn về chuyện Hoàng đế có tin hay không, vậy không phải chuyện của bọn họ.
Với tính tình của tiểu tức phụ, cũng rất phù hợp.
Như vậy cũng sẽ không để cho Hoàng đế nghi ngờ tiểu tức phụ.
Tất nhiên mặc kệ xuất pháp từ cái gì, chỉ cần có lợi cho quốc gia, Hoàng đế cũng sẽ nhớ kỹ phần tốt này của tiểu tức phụ.
Cũng không cần kiêng kỵ tiểu tức phụ sẽ sinh ra tâm tư gì.
Không có cách nào, giao tiếp với Đế vương, vẫn nên chú ý một chút cho an toàn.
Tiêu Hàn Tranh phát hiện mấy chuyện triều đình này, quả nhiên vô cùng cong vẹo, hiển nhiên tiểu tướng công tất giỏi.
"Được, vậy ta nghe chàng."
"Nhưng đây chính là mượn cớ nói với hoàng đế, còn bên ngoài thì sao?"
Nếu nói ra bên ngoài như vậy, thì Trác Quân sẽ bị lộ.
Nàng rất tiếc nuối nói: "Đáng tiếc phụ thân cặn bã và Cát Xuân Như đã đi Bắc Cương rồi, nếu không ta lại lấy bọn họ làm lý do."
Tiêu Hàn Tranh dở khóc dở cười: "Nếu phụ thân cặn bã biết, đoán chừng sẽ vui mừng vì mình chạy nhanh."
Gặp phải tiểu tức phụ, phụ thân cặn bã cũng chỉ muốn khóc.
Thời Khanh Lạc cười hì hì: "Tất nhiên, xem như lần này ông ta gặp may đi."
"Vậy nếu không thì đòi một cái cáo mệnh cho nương, hoặc để hoàng đế cho một cái thân phận có thể diện nhưng không có thực quyền?"
"Dù sao đây cũng là chuyện không là gì với Hoàng đế, ban thưởng cũng không đau lòng."
"Nhưng lại có thể cho nương một tầng bảo vệ, tương lai tiểu muội cũng dễ tìm được gia đình tốt."
"Còn có thể để cho phụ thân cặn bã hối hận, để cho Cát Xuân Như ghen tị chết."
Dâng phương pháp, dù sao hoàng đế sẽ phải khen thưởng.
Muốn những cái khác không thích hợp, nhưng giúp mẹ chồng lấy một cái cáo mệnh lại không tệ.
Trong lòng Tiêu Hàn Tranh ấm áp, tiểu tức phụ lại suy nghĩ cho nương mình như vậy.
Suy nghĩ một chút trái lại cũng có thể, còn có thể cố ý diễn một màn với Hoàng đế.
Lại nói tiểu tức phụ dâng phương pháp tốt như vậy, nhưng hoàng đế lại chỉ cho một thân phận cáo mệnh không có thực quyền, lợi ích thực tế cũng không có.
Ví dụ như tăng phẩm cấp cho hắn, hoặc điều đến một vị trí tốt.
Như vậy trong lòng bọn họ sẽ có oán khí, cho nên Trác Quân đến khuyên, bọn họ liền động lòng.
Cẩm Vương khẳng định sẽ muốn lúc bọn họ d.a.o động, để cho người của mình đề nghị Hoàng đế điều bọn họ đi Bắc Cương để thu mua.
Hắn nói suy nghĩ này với Thời Khanh Lạc.
Thời Khanh Lạc dựng ngón cái với hắn: "Cái này hay, như vậy cũng có thể để cho Cẩm Vương càng tin tưởng chúng ta đã động lòng, mua chuộc chúng ta."
Nếu không thì dựa vào Trác Quân khuyên, chỉ cần bọn họ không ngốc, cũng sẽ không chạy đi dựavàoo Cẩm vương.
Có chuyện này làm nền, dù Cẩm Vương tính toán cẩn thận thế nào, cũng sẽ tin tưởng.
Không cần tin quá nhiều, ít đi một chút nghi ngờ cùng rất tốt.
Tiêu Hàn Tranh khẽ cười nói: "Nương tử cũng rất thông minh."
Bọn họ cảm thấy đổi cho nương một cái cáo mệnh rất đáng giá.
Mặc dù sau này chỉ là một cái cáo mệnh, như sâu hơn chính là hảo cảm của hoàng đế, đó mới là quan trọng nhất.
Nhưng ở trong mắt Cẩm Vương thì bọn họ đã bị thua thiệt
Ngay lúc này Ngốc Ngốc hung dữ kêu mấy tiếng, sau đó đám ngỗng cũng kêu lên.
Tiêu Hàn Tranh và Thời Khanh Lạc lập tức nhìn sang, chỉ thấy người của Tiêu Hàn Tranh trèo tường vào, bị Ngốc Ngốc dẫn theo hậu cung bắt gặp.
Võ công của người này không kém, nhưng vẫn bị một đám ngốc đuổi theo chật vật.
Thời Khanh Lạc thấy thế vội vàng hô to: "Ngốc Ngốc, người này là gười mình, không được cắn."
Lúc này Ngốc Ngốc mới dừng chân, cao ngạo liếc nhìn người nọ một cái, lúc này mới ngẩng đầu ưỡn n.g.ự.c chạy đến giành công với Thời Khanh Lạc.