Tiêu Hàn Tranh vô tình biết được chuyện này, sau khi về lại nói với Thời Khanh Lạc.
Thời Khanh Lạc tựa vào sô pha: “Lần này, phụ thân cặn bã kia đến Bắc Cương, sợ là mang theo nhiệm vụ mà đi.”
Tiêu Hàn Tranh thì thầm nói: “Chắc là hoàng đế muốn dùng ông ta khống chế Cẩm vương, sau đó tìm kho báu. Nhưng chuyện đó không dễ dàng hoàn thành như vậy, chỉ đợi xem biểu hiện của phụ thân cặn bã thôi.”
Thời Khanh Lạc suy nghĩ một lúc, hỏi: “Phụ thân cặn bã kia có thể bị Cẩm vương thuyết phục ngược lại, phản bội hoàng đế?”
Tiêu Hàn Tranh suy nghĩ sâu xa một lúc: “Chuyện này không thể nói chính xác được. Dựa theo tính tình của phụ thân cặn bã kia, nếu không phải thật sự đi đến đường cùng thì sẽ không làm chuyện này đâu. Dù sao, xác suất Cẩm vương làm phản thành công cũng không lớn lắm.
Sau khi hoàng đế lên ngôi, nhân mạch ở Bắc Cương cũng không yếu.
Chỉ là, Cẩm vương không biết thôi.
Đương nhiên, phụ thân cặn bã cũng chưa chắc biết.
Thời Khanh Lạc gật đầu: “Phụ thân cặn bã kia đi Bắc Cương sẽ rất náo nhiệt. Nếu không có gì xảy ra, có thể để Cát Xuân Như biết đệ đệ của nàng ta bị ai hãm hại.”
Tiêu Hàn Tranh cười khẽ: ”Ta đoán, lần trước, các nàng ép lấy năm vạn lượng sẽ làm cho phụ thân cặn bã khó khăn trong chuyện tiền nong. Một số chuyện sẽ không thể diễn ra tốt đẹp được.”
Thời Khanh Lạc bĩu môi: “Đáng, ai bảo ông ta thối nát như vậy. Cát Xuân Di nôn ra hai vạn lượng, chắc chắn trong lòng rất oán hận.”
Nghe nói nhiều nữ nhân ở hậu viện, mặc kệ có sủng hay không thì số lượng tiêu dùng không hề nhỏ.
Nếu được sủng ái thì phải dùng tiền thu mua lòng người, nếu không được sủng ái mà muốn sống ngày tháng khá giả, thì cũng phải tiêu tiền.
Trước đây, nàng có nghe nói Cát Xuân Di được sủng ái nhất.
Ban đầu, nàng còn tưởng khẩu vị của Nhị hoàng tử độc đáo, nên thật sự yêu Cát Xuân Di.
Nhưng vào bữa cơm hôm đó, các nàng sỉ nhục Cát Xuân Di như vậy nhưng lại không thấy Nhị hoàng tử tức giận, còn không giống như đang giả vờ.
Mấy ngày hôm trước, nàng còn vô tình nghe Kỳ Y Dương nói, Cát Xuân Di muốn tính kế Nhị hoàng tử, cho nên Nhị hoàng tử mới cố ý sủng ái nàng ta như vậy.
Mục đích chính là muốn nướng Cát Xuân Di trên lửa, rất được sủng ái ở hậu viện đương nhiên cũng bị nữ nhân khác nhắm vào.
Lúc này, Thời Khanh Lạc mới phát hiện, lúc nam nhân muốn dạy dỗ nữ nhân ở hậu viện, có thể làm theo cách này.
Tiêu Hàn Tranh nói: “Nhất định trong lòng có oán hận rất lớn.”
“Người trong phủ Nhị hoàng tử đưa tin đến, Cát Xuân Di khóc lóc kể lể nỗi gian khổ sống ở trong hậu viện phủ Nhị hoàng tử với Cát Xuân Như, tiêu xài cũng không phải lớn bình thường.”
“Sau đó, nàng ta còn cố ý làm trò trước mặt Cát Xuân Như, để cho nha hoàn đi cầm một ít đồ vật linh tinh gom lại thành hai vạn lượng bạc cho Cát Xuân Như.
Cát Xuân Như thấy thế đau lòng, nên chủ động nói đợi về Bắc Cương, sẽ nhanh chóng gom tiền trả lại cho Cát Xuân Di.”
“Cát Xuân Di giả vờ từ chối, tri kỷ nói Cát Xuân Như tự chăm sóc cho mình, không cần phải quan tâm đến nàng ta khiến Cát Xuân Như cảm động nhớ mãi không quên.”
“Cho nên đợi khi phụ thân cặn bã kia đi đến Bắc Cương, chỉ cần nàng ta có lại được quyền quản gia trong tay, Cát Xuân Di kia sẽ còn được nhận được tiền.”
Thời Khanh Lạc cười nói: “Cát Xuân Di này thật là xảo quyệt, còn giỏi hơn tỷ tỷ của nàng ta.”
Cát Xuân Di bị đòi tiền khiến trong lòng khó chịu, nhưng nàng ta biết nếu tỷ tỷ ruột ngồi tù, đương nhiên sẽ ảnh hưởng đến thanh danh và địa vị của nàng ta ở phủ Nhị hoàng tử.
Cho nên, nàng ta không thể để Cát Xuân Như ngồi tù.
Hơn nữa, nàng ta cũng có thể đoán được Cát Xuân Như đã hết cách rồi, nếu không không thể nào đi tìm nàng ta đòi tiền được.
Dù thế nào cũng phải lấy ra chút tiền này ra, cho nên nàng ta không oán giận còn cố ý làm trò cho Cát Xuân Như thấy, còn không ngừng tố khổ sống không dễ dàng ở phủ Nhị hoàng tử.
Chuyện này không phải làm cho Cát Xuân Như vừa đau lòng vừa mắc cỡ sao, tương lai chỉ biết trợ cấp cho nàng ta càng nhiều hơn nữa.
Lại nói tiếp, hành động của Cát Xuân Như ở hiện tại điển hình là loại ác quỷ chuyên giúp đỡ đệ và muội muội nhà mẹ đẻ.
Liên lụy đến ai thì nhà đó xui xẻo.
Đương nhiên, phụ thân cặn bã bị liên lụy rồi, các nàng chỉ vỗ tay tỏ vẻ vui mừng.
Hơn nữa cũng giống với ma quỷ dìu dắt đệ đệ và muội muội này, cuối cùng đệ đệ muội muội cũng sẽ không cảm kích.
Thói quen hưởng thụ tỷ tỷ trả giá rồi, nên sẽ cảm thấy tất cả những gì Cát Xuân Như trả giá cho bọn chúng đều là chuyện nên làm.
Nàng lại nói: “Vậy truyền tin cho Đào Liễu để cho nàng ta đi Bắc Cương không cần lấy lại được quyền quản gia, để cho Cát Xuân Như tự hại mình đi.”
Tiêu Hàn Tranh gật đầu: “Qua hai ngày nữa, ta gọi người truyền tin cho Liễu Như.”
Thời Khanh Lạc hỏi: “Chàng nói, khi nào hoàng đế mới cho chàng đi Bắc Cương nhậm chức?”
Tiêu Hàn Trang nghĩ nghĩ: “Đoán chừng cũng nhanh, ta đoán chắc là ít nhất ba tháng sẽ được nhận lệnh. Chức vị là, tám chín phần là huyện lệnh.”
“Tuy ta là Trạng nguyên, nhưng vẫn còn chưa có kinh nghiệm, nên từ huyện lệnh đi lên cũng là thích hợp nhất. Chức quan huyện lệnh này cũng dễ dàng làm ra thành tích nhất.”
Không phải Mạc Thanh Lăng cũng từ chức huyện lệnh làm nên chuyện sao.
Có đôi khi đừng nhìn chức quan nhỏ ban đầu mà chê thấp, nhưng lại có cơ hội bay lên rất lớn.
Đi ra bên ngoài nhậm chức mới dễ góp nhặt công lao, nếu ở kinh thành, muốn leo nhanh, hoàn toàn không thể.
Hơn nữa, ở kinh thành một cây cà rốt một cái hố, không có công lao, nếu thăng quan thì ai bội phục?
Tuy đi Bắc Cương sẽ có nguy hiểm rất lớn, nhưng cũng đại biểu cho có cơ hội và không gian phát triển.
Mấu chốt còn có thể vì dân chúng làm một ít chuyện.
Thời Khanh Lạc gật đầu: “Nói cũng đúng.”
Mới nhận chức đều phải bò từ thấp lên cao, trừ lý lịch không đủ, còn cần có kinh nghiệm và tùy kê ứng biến vân vân.
Nàng cũng hiểu được bắt đầu từ huyện lệnh đi lên cũng rất tốt.
Ngày hôm sau, Cát Xuân Như ngồi xe ngựa đi đến phủ Nhị hoàng tử.
Ngày hôm qua nàng ta đã đưa thiệp mời, muội muội nói đã chào hỏi với hoàng tử phi, nên có thể đến cửa.
Trên đường, thỉnh thoảng nàng ta nghe có người nói chuyện với nhau, trong đó có nhắc vài thứ xe đạp gì đó.
Nàng ta hỏi nha hoàn: “Xe đạp là cái gì?”
Nha hoàn này thật sự đã nghe nói qua: “Hai ngày trước, mấy thiếu gia ở phủ Quốc công lái xe đạp đi dạo một vòng trên đường, nghe nói là công cụ này thay cho đi bộ, dùng hai chân đạp có thể di chuyển nhanh hơn. Cái này làm từ cao su nổi tiếng gần đây.”
Tuy lúc trước nha hoàn này cũng không thể xuất viện, nhưng có thể nghe được các nha đầu khác trong phủ nói chuyện phiếm ở cửa viện, cho nên cũng nghe nói.
Nhớ đến gần đây phu nhân đều bị cấm túc ở trong viện, cũng bởi vậy nha hoàn lại nói giày da đế cao su và xe đạp.
Cát Xuân Như vừa nghe, tuy sắc mặt không thay đổi nhưng nàng ta lại âm thầm cắn răng.
Không ngờ Thời Khanh Lạc kia lại làm ra thứ mới mẻ, trong đầu của nha đầu c.h.ế.t tiệt kia sao có nhiều thứ như vậy?
Trước kia, nàng ta không có tin sẽ có cái lão thần tiên gì, bây giờ đã có chút tin rồi.
Tiện chủng Tiêu Hàn Tranh kia mạng cũng thật lớn, chẳng những sống sốt mà còn cưới được đồ đệ của lão thần tiên.
“Đủ rồi, đừng nói nữa, không phải chỉ là xe đạp gì đó thôi sao, không có gì ngạc nhiên cả.”
Nàng ta kìm nén thù hận và ghen tỵ trong lòng, khinh thường nói: “Có xe ngựa thoải mái không ngồi, đạp xe đạp làm gì, đây không phải để mình chịu khổ sao.”
Nha hoàn nghe vậy cũng không dám nói nữa, trong lòng lại không tán thành.
Nghe nói xe đạp kia đi rất nhanh, hơn nữa lại không cần mua xe ngựa và ngựa, lại càng không cần thuê xa phu, một người tự lái bớt nhiều việc.
Phu nhân chắc là vì không hợp với Tiêu gia, nên mới nói như vậy, tầm nhìn cũng quá hạn hẹp.