Thời Khanh Lạc nhìn bộ dáng không thể chờ đợi của bọn họ, cũng dễ dàng hiểu được.
Dù sao nam nhân mà, rất ít người không yêu xe.
Xe đạp cũng là xe.
Thời điểm nàng mới bắt đầu học đi xe đạp, cũng rất thích.
“Nếu các ngươi có thể chắc chắn không tiết lộ phương pháp chế tạo chiếc xe đạp, các ngươi có thể tìm thêm thợ thủ công để chế tạo nó.”
“Như vậy, mấy ngày nữa mấy người các ngươi có thể cưỡi xe đạp đi ra ngoài.”
Sở dĩ chiếc xe này phải hơn mười ngày mới làm xong, chủ yếu cũng bởi vì là xe đầu tiên, thay đi đổi lại nhiều lần.
Xe sau có kinh nghiệm, tốc độ có thể nhanh hơn.
Lương Hữu Tiêu nói: “Lúc trước chúng ta đã nói xong, ta muốn mở một cái hãng xe, cho nên ta sẽ tìm nhiều thợ mộc đáng tin đến học.”
Chiếc xe đạp này còn hữu dụng hơn hắn ta nghĩ. Sau khi làm ra, chỉ cần người không quá nghèo đều sẽ muốn mua một cái.
Đặc biệt nếu ở nhà không có xe ngựa, xe bò thì có thể dùng cái này.
Trừ khi xe ngựa phi nước đại, nếu không tốc độ của xe đạp còn nhanh hơn cả xe ngựa chứ đừng nói đến xe bò.
Thời Khanh Lạc không có ý kiến gì, “Được rồi, ngươi đi tìm đi.”
Lương Hữu Tiêu cũng đã nói xong với nàng, lần này vẫn giống như lúc trước, mỗi tháng sẽ chia hoa hồng cho nàng.
Hề Duệ đặt tay lên vai Lương Hữu Tiêu, “Lão Lương, ta cũng nhập cổ phần vào hãng xe của huynh đi.”
“Nhập cổ phần” là từ ngữ bắt nguồn từ Thời Khanh Lạc, có thể hiểu rằng, bỏ tiền hoặc là góp phương pháp, sau đó mỗi tháng được nhận tiền hoa hồng.
Hắn ta cảm thấy chiếc xe đạp này chắc chắn sẽ bán chạy, giai đoạn đầu sẽ cung không đủ cầu.
Gần đây, hắn ta lấy được không ít tiền bạc và đồ tốt trong tay tổ mẫu và mẫu thân.
Làm cho đám biểu ca biểu đệ ghen tỵ, than phiền không ít.
Ngay cả hai tẩu tẩu của hắn ta cũng kín đáo phê bình.
Trong lòng hắn ta cũng không vui nên muốn tự mình kiếm chút tiền để đỡ phiền phức.
Tịch Dung cũng nói: “Đúng đúng, ta cũng muốn nhập cổ phẩn.”
Phỉ Dục Triết và Kỳ Y Dương cũng vội vàng nói: “Chúng ta cũng muốn nhập cổ phần.”
Nhóm người bọn họ, trừ Lương Hữu Tiêu, phu thê Thời Khanh Lạc và Tịch Dung không thiếu tiền ra, còn lại ai cũng nghèo cả.
Lương Hữu Tiêu trợn trắng mắt: “Đây là các ngươi ăn theo của ta!”
“Các ngươi lấy cái gì nhập cổ phần? Trang trí cửa hàng sắp xếp gì đó ta cũng đã làm xong rồi, hơn nữa mấy người các ngươi cũng lười muốn chết, cuối cùng cũng không phải do ta quản lý sao.”
Hề Duệ suy nghĩ một lúc rồi nói: “Chúng ta có cao su trong tay!"
“Cao su mà nhà huynh cho huynh hoàn toàn không đủ dùng, ta có thể đưa phần của mình cho huynh tạo xe đạp.”
“Cữu cữu ta là đại gia tộc ở Giang Nam, đến lúc nếu chúng ta bán xe đạp đến Giang Nam, cữu cữu ta có thể ra mặt che chở.”
Nghe được những lời này, Lương Hữu Tiêu động tâm.
Rốt cuộc, ngay từ ban đầu cao su đã không đủ, chỉ dựa vào mỗi nhà hắn ta, sợ là như muối bỏ biển.
“Được rồi, dựa theo lời ngươi nói đi, các ngươi có thể đưa cao su cho ta tạo xe đạp.”
“Với lại các ngươi cung cấp mấy nơi nhà mình chống lưng đi, đến lúc đó chúng ta mở chi nhánh, ta sẽ cho các ngươi nhập cổ phần.”
“Cũng không cần các ngươi quản lí, ta toàn quyền chịu trách nhiệm, mỗi tháng sẽ chia hoa hồng cho các ngươi.”
Thị trường và lợi nhuận lớn như vậy, hắn ta không thể một mình chiếm lĩnh toàn bộ được.
Đến lúc đó ngay cả người thân trong nhà thấy kinh doanh tốt, khẳng định cũng sẽ đỏ mắt.
Còn có những đại gia tộc, nếumuốn giành lấy việc làm ăn thì sao?
Đương nhiên sức lực một mình hắn ta không chống lại được, nếu để cho quốc công phủ ra mặt cho hắn ta, mấy phòng trong nhà lại đòi lợi ích, hắn ta không thích.
Hắn ta không thích chuyện tiền bạc có liên quan đến người nhà.
Đã như vậy, không bằng đồng ý cho mấy người Hề Duệ nhập cổ phần.
Dù sao những người này lai lịch lớn, bọn họ kinh doanh bán xe, ngoài hoàng đế ra, xem ai dám động.
Ai động lập tức c.h.é.m móng vuốt kẻ đó.
Đám người Hề Duệ thấy Lương Hữu Tiêu đồng ý, tất cả đều nở nụ cười hài lòng, "Lão Lương, ngươi làm vậy mới đúng.”
“Chúng ta cầm lợi nhuận cũng không phải là cầm không, đảm bảo những người khác sẽ không dám động đến chuyện mua bán của chúng ta.”
Trong thế gia đại tộc, chỉ cần không phải là loại bùn nhão không đầu óc, ăn chơi trác táng ngu xuẩn, sẽ không ai dám đụng bọn họ.
Mấy người Hề Duệ biết rõ lí do tại sao Lương Hữu Tiêu đồng ý, có quan hệ với thế lực đứng sau lưng bọn họ.
Đây cũng là điều kiện để bọn họ nhập cổ phần.
Vốn dĩ quan hệ của mấy người cũng không tệ, bây giờ trực tiếp lên cùng một con thuyền.
Còn về Kỳ Y Dương, đơn giản chính là mặt dày, đi theo đi lên một con thuyền.
Trong lòng gã ta rất kích động, sau này về mặt tiền bạc sẽ không bị trong nhà hạn chê nữa.
Hơn nữa lúc đó kinh doanh xe đạp của bọn họ nổi tiếng, sợ rằng mấy phòng trong phủ sẽ ghen tỵ hâm mộ đỏ mắt.
Trước đó, còn châm biếm chỉ trích hắn ta không chút tiền đồ, chỉ biết chạy theo đám người Hề Duệ ăn chơi trác táng.
Sau này gã ta phải thưởng thức cho thật kỹ dáng vẻ biến sắc của bọn họ mới được.
Càng nghĩ càng cảm thấy sảng khoái, hận hãng xe không lập tức hoạt động.
Tiêu Hàn Tranh từ Hàn Lâm viện trở về, mấy người kia quyển luyến nhìn xe đạp sau đó mới rời đi.
Còn có nhấn mạnh ngày mai lại đến cưỡi.
Tiêu Hàn Tranh có rất nhiều việc phải làm ở Hàn Lâm viện, cho nên đều là đúng giờ về nhà.
Công việc của Kỳ Y Dương thì tương đối nhàn nhã, buổi chiều thỉnh thoảng có thể trốn việc.
Chủ yếu gã ta là công tử của quốc công phủ, cấp trên cũng nhắm mắt làm ngơ.
Sau bữa tối, Thời Khanh Lạc đẩy xe đạp ra ngoài.
“Lão Tiêu, đến thử đi, chờ sau khi bọn họ chế tạo thành công mấy chiếc khác, ta lấy một chiếc xe cho chàng đi.”
Tất nhiên Tiêu Hàn Tranh cũng có hứng thú với xe đạp, “Được!”
Vì vậy sau khi xem Thời Khanh Lạc làm mẫu một lần, hắn đã biết đạp.
Học nhanh hơn Hề Duệ.
Thời Khanh Lạc lại lần nữa cảm thán, đại lão chính là đại lão.
Tiêu Hàn Tranh đi vài vòng rồi dừng lại, hắn chỉ về phía sau: “Chỗ ngồi đằng sau là chở người à?”
Thời Khanh Lạc cười nói: “Thông minh!”
“Về sau khi ra ngoài mà không ngồi xe ngựa, chàng có thể dùng xe đạp chở ta đi cùng.”
Vậy đời này, nàng cũng đã trở thành cô gái ngồi sau yên xe người yêu rồi…
Tiêu Hàn Tranh mỉm cười gật đầu," Được! "
Hai người đạp xe một lúc, trời sắp tối mới trở về.
Vài ngày tiếp theo, đám người Hề Duệ mỗi ngày đều đến cưỡi xe đạp.
Lương Hữu Tiêu lại đưa thêm mấy thợ mộc đến, Thời Khanh Lạc sắp xếp bọn mỗi người phụ trách chế tạo một bộ phận, cuối cùng do nhóm thợ có kinh nghiệm lắp ráp.
Nhóm thợ đã làm chiếc xe đầu tiên là người đã ký văn tự bán đứt cho trong phủ, người nhà đều là nô tài trong phủ, cho nên không dễ bị mua chuộc, phản bội.
Còn mấy thợ mộc sau chỉ ký văn tự cầm cố, tạm thời sẽ không để cho bọn họ tham gia toàn bộ quá trình.
Lại qua mấy ngày sau, xe đạp của mấy người Hề Duệ đã chế tạo xong.
Mấy người không chờ kịp, vội vàng thay quần áo, cùng nhau cưỡi xe đạp ra phố khoe khoang.
Tịch Dung cũng thích nổi tiếng vì thế cũng cưỡi một chiếc đi theo.
Thời Khanh Lạc không đi, nàng là người đã có gia đình, nàng không thích mấy chuyện quá nổi bậc.
Quả nhiên, ngay khi mấy người Hề Duệ đạp xe đạp ra ngoài, đó chính là một đường nổi bậc.
Bất cứ nơi nào họ đi qua, mọi người đều ngạc nhiên nhìn chằm chằm.
Còn hỏi nhau, đây là cái gì?
Ha ha, bọn họ chính là những người nổi bậc nhất trong kinh thành.