Nhìn bóng lưng dần đi xa không chút lưu tình của Tiêu Nguyên Thạch, lòng của Cát Xuân Như cũng đi theo.
Sao ông ta có thể đối với nàng ta như vây?
Ông ta đã từng nói sẽ sủng ái nàng ta cả đời mà.
Nếu sủng ái nàng ta, nàng ta trợ cấp đệ đệ với muội muội thì làm sao?
Phạm sai lầm, ông ta không thể bao dung cho nàng ta được sao?
Mắt nàng ta bị mù, nên mới nhìn trúng ông ta.
Ông ta lại như vậy, thật quá đáng.
Chắc chắn là con tiện nhân Đào Liễu châm ngòi rồi, để xem nàng ta làm thế nào lột da con tiện nhân kia.
Vì thế, nàng ta đứng dậy, muốn đi đến sân của Đào Liễu.
Nhưng lại bị người của Tiêu Nguyên Thạch ngăn lại.
Mặc kệ nàng ta quậy như thế nào, họ cũng không cho nàng ta đi ra ngoài.
Chuyện ban ngày đã sớm truyền đi khắp kinh thành, đương nhiên bọn hạ nhân ở phủ tướng quân cũng nghe được.
Có rất nhiều nha hoàn với gã sai vặt đều thầm mắng vị phu nhân Cát Xuân Như này không biết xấu hổ.
Lúc trước từ ngoại thất thượng vị cũng đã làm cho người ta khinh thường, bây giờ còn vụn trộm với người khác.
Cát Xuân Như cũng trở thành trò chê cười của cả phủ tướng quân, ngay cả hạ nhân cũng khinh bỉ.
Nàng ta cũng sống thành dáng vẻ mà mình ghét nhất.
Ngay từ đầu, mỗi ngày nàng ta đều ở hậu viện không phải quậy phá thì đòi ra ngoài, sau đó lại nhận được một bức thư từ Cát Xuân Di, nàng ta đột nhiên không còn náo loạn nữa.
Ngoan ngoãn uống thuốc, ngoan ngoãn ăn cơm.
Để cho nha hoàn mời Tiêu Nguyên Thạch đến muốn nói chuyện lại thật tốt, nhưng lần này Tiêu Nguyên Thạch đã quyết tâm để nàng ta đổi lại tính tình, cho nên không đến.
Mà lần này Cát Xuân Như cũng không còn đập đồ nữa.
Ngược lại, mỗi ngày bắt đầu chép kinh, một bộ dáng đã hoàn toàn đã tỉnh ngộ.
Mỗi ngày Tiêu Nguyên Thạch đều nghe hạ nhân bẩm báo lại, thấy Cát Xuân Như đã biết nhận sai rồi, còn ăn năn chép kinh, ông ta cũng không còn tức giận như vậy nữa.
Nhưng ông ta vẫn không đi gặp Cát Xuân Như, thật sự khi vừa nhìn thấy nàng ta, ông ta sẽ nhịn không được nhớ đến chuyện nàng ta hôn ngoại nam.
Sau khi từ thôn trang trở về, ông ta cũng đã ở trong nhà không ra ngoài.
Không cần đi thăm dò tình hình cũng biết bên ngoài đã đồn thành cái gì, trên triều đình không biết có bao nhiêu người cười nhạo ông ta bị đội nón xanh.
Cho nên ông ta bảo người hầu không cần đi thăm dò nữa, cũng không cần lại bẩm báo, càng không ra khỏi cửa, như vậy xem như là không nghe không thấy.
Lại nhớ đến chuyện Khổng Thị khinh bỉ lúc trước, ông ta bắt đầu tĩnh tâm luyện chữ.
Càng tĩnh tâm luyện chữ, ông ta càng nhịn không được nhớ đến dáng vẻ xinh đẹp hiện tại của Khổng thị.
Hơn nữa còn nghĩ, nếu như nữ chủ nhân của phủ tướng quân là Khổng Thị, thì sao ông ta có thể bị mất mặt lớn như vậy?
Đúng là người bên ngoài đang cười nhạo Tiêu Nguyên Thạch.
Đồng thời, còn thật sự cạn lời với Tiêu Nguyên Thạch.
Thê tử cũng vụn trộm với người ta rồi, nhưng lại không hưu.
Nếu xảy ra ở những chỗ khác,, hành động của Cát Xuân Như đã bị dìm lồng heo rồi.
Tiêu Nguyên Thạch không truy cứu, tất nhiên cũng chỉ có thể như vậy.
Cũng làm cho Trịnh gia nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Lần này, Trịnh Đồng Phong vụn trộm với phu nhân tướng quân, danh tiếng hoàn toàn cũng thối rữa.
Cô nương trong sạch hoàn toàn không muốn gả cho hắn ta.
Vì thế, hắn ta nhân cơ hội này nhanh chóng cưới tình yêu vào cửa.
Trịnh phụ cảm thấy thật mất mặt, sợ hắn ta lại quậy ra chuyện càng dọa người hơn, nên cũng đồng ý lời khuyên của hai nhi tử khác.
Tạo cho nữ tử thanh lâu kia một thân phận con nhà nghèo cửa nhỏ, rồi sau đó cưới vào cửa cho Trịnh Đồng Phong.
Cũng chuẩn bị phân gia, tài sản vốn cho Trịnh Đồng Phong cũng giảm bớt đi.
Đương nhiên, Tiêu Hàn Tranh cũng sẽ không bỏ qua chuyện Trịnh Đồng Phong muốn hại muội muội nhà mình.
Vì thế, khi Trịnh Đồng Phong cưới thê tử mới vào cửa, tin tức nàng ta là nữ tử thanh lâu chuộc thân được nuôi ở bên ngoài rất nhanh được truyền khắp kinh thành.
Trịnh gia lại mất mặt đến cực điểm.
Không còn cách nào khác, Trịnh lão gia chỉ có thể bảo nô bộc đuổi Trịnh Đồng Phong với nữ tử thanh lâu kia về quê nhà.
Trên đường về quê, đoàn người bị sơn tặc cướp.
Trịnh Đồng Phong bị nhóm người sơn tặc kia đánh đến mức thiếu chút nữa thân dưới không hoạt động được, tuy rằng có thể cứu, miễn cưỡng xuống đất đi bộ, nhưng đã không khác gì với thái giám.
Tất nhiên chuyện này do Tiêu Hàn Tranh làm, chẳng qua không có để lại dấu vết gì.
Cuối cùng điều tra xong, ngay cả Trịnh gia cũng nghĩ là trùng hợp, chỉ cảm thấy Trịnh Đồng Phong xui xẻo.
Rất nhanh, ngày thi Đình đến.
Hôm nay, Tiêu Hàn Tranh ăn mặc ngay ngắn đi vào Hoàng cung tham gia thi đình.
Thi đình chỉ thi vấn đáp, thời gian là một ngày, đến hoàng hôn nộp bài thi.
Trong lúc đó, hoàng đế sẽ tự mình đến đây quan sát.
Đương nhiên, kết quả sẽ không đưa ra cùng một ngày, phải đợi các quan chấm thi phê duyệt xong mới trình đến trước mặt của hoàng đế.
Đợi sua khi hoàng đế quyết định nhất giáp xong, lại cử hành đại điển truyền lư, do hoàng đế tuyên bố kết quả của thi đình.
Tiêu Hàn Tranh lấy được đề vấn đáp, sau khi nhìn đề bài, quả nhiên như dự đoán.
Đề vấn đáp là dân sinh và cường quốc.
Ý đại khái là làm thế nào cho dân chúng được sống yên ổn phát triển thật tốt qua từng ngày, có sách lược gì để làm cho đất nước ngày càng giàu mạnh hay không.
Đề bài này, nói đơn giản thì cũng có đơn giản nhưng nói khó thì cũng khó.
Nói đơn giản là vì đề bài này phạm vi rất rộng, không gian lớn có thể phát huy hết khả năng.
Nhưng khó chính là viết ra các bước phát triển mới hoặc các giải pháp đề nghị có tác dụng.
Đặc biệt còn không được viết gì đó đụng chạm đến lợi ích của thế gia đại tộc, nếu không sẽ rất dễ dạng bị thế gia đại tộc trừ điểm.
Cho nên dù ngươi có đậu Tiến sĩ, làm quan rồi, cũng sẽ bị chỉnh.
Đương nhiên, Tiêu Hàn Tranh sẽ không ngốc đến việc đi động vào ích lợi của các thế gia đại tộc, vì thế hắn đành viết nhấn mạnh làm sao để phát triển cuộc sống người dân.
Hắn đã sống một kiếp người, kiếp trước còn làm quan nhất phẩm cho nên tầm mắt cũng không thấp.
Hơn nữa, thỉnh thoảng hắn cũng tán gẫu về các chủ đề như quốc gia và dân sinh với Thời Khanh Lạc, cho nên cũng nhận được rất nhiều đề nghị từ trong miệng nàng, hoặc rất nhiều sự dẫn dắt và linh cảm từ lời nói của nàng.
Bởi vậy, Tiêu Hàn Tranh chủ yếu nói về “Dân giàu nước mạnh, dân chúng sẽ thái bình”, còn đối với đề nghị chính sách của quốc gia thì lại viết ít hơn.
Gần như đều tránh được việc bị trừ điểm.
Dù sao, hắn còn chưa làm quan mà, không cần sớm như vậy nhắc đến mấy chuyện này.
Nếu như lỡ gặp quan chấm bài thi theo trường phái bảo thủ, thì thành tích có thể sẽ bị rớt xuống dưới mười.
Mà bình thường hoàng đế cũng chỉ nhìn mười hạng đầu.