Người nọ bị Hề Duệ và Lương Hữu Tiêu kết hợp mỉa mai tới không nói nên lời.
Quan trọng là còn không dám chọc vào hai tên quần là áo lụa có bối cảnh cường đại này, vì vậy chỉ có thể nhịn.
Cũng hối hận vì vừa rồi mình lắm mồm.
Bên kia, mặt của Cát Xuân Như cũng bị Thời Khanh Lạc đánh sưng lên.
Trịnh Đồng Phong đứng nhìn ở một bên không kiềm được nuốt nước miếng.
Quá hung dữ rồi, có tẩu tẩu dũng mãnh như vậy, khó trách trước đó Tiêu Bạch Lê động một chút là vung roi với người ta.
Nữ nhân thúi Cát Xuân Như này quá xấu xa, vậy mà lại xúi giục hắn ta cưới Tiêu Bạch Lê.
Nếu như hắn ta thật sự làm gì Tiêu Bạch Lê, Thời Khanh Lạc này còn không chạy tới đánh c.h.ế.t hắn ta sao...
"Sau này quản cái miệng thúi của ngươi tốt một chút, nếu lại để ta nghe thấy ngươi chửi rủa tiểu cô tử của ta, ta sẽ chạy đến phủ Tướng quân hỏi Tiêu tướng quân một chút, xem ông ta dạy bảo tức phụ như thế nào."
"Nếu cả tức phụ cũng không dạy tốt, bên trong nhà cũng không trông coi tốt, vậy thì làm sao có thể phụ trách quân đội ở biên cương."
Cát Xuân Như nghe xong lời của Thời Khanh Lạc, khuôn mặt không nhịn được vặn vẹo.
Tiểu tiện nhân này là đang uy h.i.ế.p nàng ta sao.
Vừa mới chuẩn bị nói chuyện, Thời Khanh Lạc lại nhanh một bước.
Nàng nhìn Trịnh Đồng Phong hỏi: "Ngươi có nhớ tiểu cô tử của ta không?"
Bộ dáng chỉ cần ngươi dám nói "có", lão nương lập tức đánh c.h.ế.t ngươi.
Trịnh Đồng Phong: "..." Chết tiệt, loại nữ nhân đanh đá này chọc không nổi.
Hắn ta cười ngượng ngùng nói: "Không có, ta còn không biết tiểu cô tử của ngươi, cũng chưa từng gặp nàng ấy, làm sao có thể nhớ nhung chứ."
"Chính là Xuân Như kêu ta cưới tiểu cô tử của ngươi, nhưng ta không có nghe theo lời của nàng ta đến nhà các ngươi cầu thân."
Trịnh phu nhân đã giận đến gần c.h.ế.t ở một bên nói: "Đúng, trước đó Tiêu phu nhân đã tới nhà tìm ta, nói là muốn làm mai Tiêu cô nương cho nhi tử của ta."
"Lúc đó ta đã nghĩ một tiểu nương như nàng ta, làm sao có thể có quan hệ tốt với nữ nhi của thê tử trước được, chạy tới làm mai sợ là không yên tâm, cho nên lập tức khéo léo từ chối."
Bà ta cầm khăn lau nước mắt một cái: "Không nghĩ tới nàng ta lại lén lút dụ dỗ nhi tử của ta, khiến cho nó làm chuyện sai trái."
''Nữ nhân như ngươi thật quá đê tiện vô sỉ, nhi tử của ta còn nhỏ, cái gì cũng không hiểu liền bị ngươi dạy bậy."
Lúc này, tất nhiên bà ta phải đẩy hết trách nhiệm lên trên người đồ đê tiện bại hoại Cát Xuân Như này.
Bây giờ Trịnh mẫu là tin tưởng lời nói của nhi tử, cùng Cát Xuân Như vụng trộm.
Dù sao thì nhi tử của bà ta đối với nữ sắc quả thật có chút không đứng đắn, nếu không cũng sẽ không kiên quyết đưa nữ tử thanh lâu nạp vào nhà.
Vì vậy chuyện bị Cát Xuân Như câu dẫn, cũng không phải là không thể.
Mới vừa rồi bà ta đã tận mắt nhìn thấy hai người thân mật.
Lúc này cảm thấy vô cùng hận Cát Xuân Như.
Trước đó rõ ràng đã nói xong, đưa nhi tử và Tiêu Bạch Lê trở thành một đôi, bây giờ lại biến thành Cát Xuân Như tự mình thành đôi, thật không biết xấu hổ.
Trịnh Đồng Phong cũng mặt đầy bất lực nhìn Cát Xuân Như nói: "Xuân Như, ngươi đừng mạnh miệng nữa."
"Chúng ta cũng không phải là cố ý phạm sai lầm, sau này chúng ta đừng lui tới là được."
Cái gì Tiêu Bạch Lê, hắn ta không muốn.
Cát Xuân Như thật muốn phát điên rồi, nàng ta lệ rơi đầy mặt chỉ vào mấy người Trịnh Đồng Phong và Thời Khanh Lạc: "Các ngươi, các ngươi thật là ức h.i.ế.p người quá đáng!"
Đây là lần đầu tiên nàng ta bị oan ức như vậy, quan trọng là có miệng cũng không nói rõ được.
Toàn bộ người ở chỗ này đều không vừa mắt nàng ta, đều muốn nhắm vào nàng ta.
Thời Khanh Lạc liếc mắt: "Cát tiểu nương, ngoại trừ bản lĩnh câu dẫn người khác, chuyện ngươi giỏi nhất còn có trả đũa."
"Cho dù ngươi không thừa nhận, thì chuyện ngươi vụng trộm với người khác cũng sẽ không thay đổi."
"Bản thân phạm sai lầm, đã không biết hối cải thì thôi, còn nói chúng ta ức h.i.ế.p người quá đáng."
"Ngươi muốn phá hủy danh dự của tiểu cô tử nhà ta, đây mới gọi là ức h.i.ế.p người quá đáng."
Nàng quay đầu nói với Tiêu Bạch Lê: "Bạch Lê, đợi Tiêu tướng quân quay về, muội lập tức đến phủ Tướng quân hỏi tiền phụ thân của muội một câu, thê tử hiện tại của ông ta tát nước dơ lên người muội như vậy, ông ta muốn xử lí như thế nào."
Sau đó nhân cơ hội dọa dẫm một khoản bồi thường.
Mặc dù trong nhà không thiếu chút tiền này, nhưng lại có thể khiến cho phụ thân cặn bã liên tiếp chảy máu.
Chẳng những bị thê tử hiện tại đội lên đầu một cái nón xanh biếc, khiến cho ông ta trở thành trò cười của cả kinh thành, mà còn phải bồi thường vì người thê tử này.
Chuyện này còn không thể làm cho ông ta chán ghét hay oán hận Cát Xuân Như, vậy phụ thân cặn bã kia chính là Thánh phụ rồi.
Nhưng phụ thân cặn bã là Thánh phụ sao? Tất nhiên là không phải.
Tiêu Bạch Lê và Thời Khanh Lạc chung sống rất ăn ý, vì vậy chốc lát đã phản ứng lại.
Nàng ấy dùng khăn lau lau khóe mắt, mắt đỏ hoe oan ức nói: “Vâng, nhất định muội phải đi hỏi một chút."
Nhân tiện nhìn chút trò cười của phụ thân cặn bã.
Cát Xuân Như bị hai người chọc giận đến mức mắt tối sầm lại, lửa giận tăng lên từng chút một.
"Ngươi, các ngươi!" Sau đó cả người mềm nhũn, ngã trên đất, giống như là bị tức tới ngất đi vậy.
Bây giờ nàng ta đã không biết phải đối mặt với mọi người như thế nào nữa.
Hơn nữa nàng ta cũng phát hiện, miệng lưỡi của tiểu tiện nhân Thời Khanh Lạc này thật lợi hại, càng nói càng bất lợi cho nàng ta.
Còn không bằng giả bộ ngất đi, chuyện này cũng cứ bỏ qua như vậy.