Thấy phu thê Tiêu Hàn Tranh nghe xong chuyện không cảm thấy ngoài ý muốn và phẫn nộ, “Không phải các ngươi đã biết rồi chứ?”
Tiêu Hàn Tranh gật đầu: “Đúng thật là đã biết, có điều vẫn cảm ơn nhắc nhở của ngươi.”
Cho nên ân tình này hắn không tính là thiếu Nhị hoàng tử.
Đương nhiên, quan hệ giữa Nhị hoàng tử và Ngũ hoàng tử thân thiết như vậy, chỉ cần tương lai bọn họ không tới tìm phu thê hai người gây sự, hắn cũng sẽ không chủ động tìm đối phương kiếm phiền toái.
Kỳ Y Dương: “……” Khoảng cách giữa người với người sao lại chênh lệch lớn như vậy?
Tiêu Hàn Tranh nhỏ tuổi hơn gã ta, nhưng hành sự lại so với gã thành thục hơn hẳn, thông minh tài trí, thủ đoạn cũng rất cao.
Quan trọng là gã ta sinh ra ở phủ Quốc công, còn Tiêu Hàn Tranh chỉ là một thiếu niên nông thôn.
Giờ khắc này gã ta cảm thấy mình bị đả kích.
Thời Khanh Lạc nhìn ra bộ dạng bị đả kích của Kỳ Y Dương, cười an ủi nói: “Ngươi không cần so với tướng công của ta, suy cho cùng cũng không cùng đẳng cấp, so với những người cùng thế hệ với ngươi mà nói, ngươi đã khá lắm rồi.”
Kỳ Y Dương: “……” Đây là khen tướng công của nàng chứ có phải an ủi gã ta đâu, hừ hừ.
Có điều trong lòng xác thật đã thoải mái hơn chút.
Gã ta không thể so với yêu nghiệt Tiêu Hàn Tranh này, so với người cùng thế hệ mà nói đúng thật là không tồi.
Kỳ thi hội gã ta đứng thứ mười chín, lão tử của gã ta gần đây hễ ra đường đều mang ra khoe.
Nhóm đường huynh đệ của gã ta, một đám đều hâm mộ ghen ghét đố kị gã.
Thời Khanh Lạc nói: “Vậy ngươi đi chuẩn bị đi, ba ngày sau chúng ta sẽ dẫn Bạch Lê đến dự tiệc.”
Vốn dĩ bọn họ cũng chuẩn bị dẫn theo Tiêu Bạch Lê đi, không thể không nói đã bị Cát Xuân Di đoán được.
Kỳ Y Dương thấy bọn họ có chuẩn bị, vì thế đứng lên, “Được, vậy ba ngày sau gặp.”
Ba ngày sau.
Tiêu Hàn Tranh mang theo Thời Khanh Lạc và Tiêu Bạch Lê đến yến tiệc.
Các phu nhân Tứ phẩm và tứ phẩm trở lên, đại đa số cũng dẫn theo gia quyến tham dự.
Đặc biệt là tả hữu tứ phẩm trong nhà có nữ nhi chưa đính hôn, đối với tiệc ngắm hoa yến thế này tương đối tích cực.
Mấy phu nhân trong nhà có nhi tử chưa đính hôn, cũng nghĩ sẽ ở tiệc ngắm hoa yến quan sát, xem có cô nương nào thích hợp với nhi tử nhà mình.
Thân nương của Trịnh Đồng Phong cũng dẫn theo hắn ta và muội muội hắn ta đến.
Trịnh Đồng Phong không nhận được thiệp mời, bởi vì hắn ta không đậu thi Hương, nên tất nhiên hắn ta không thể tham gia thi Hội.
Mà tất cả những người Kỳ Y Dương mời đều là những người có thứ hạng trong kỳ thi hội.
Điều này cũng là sau khi Thời Khanh Lạc biết kế hoạch của hai người Cát Xuân Như, nhắc nhở để Kỳ Y Dương cố ý không mời Trịnh Đồng Phong, nếu không sẽ có vẻ hơi chút cố tình.
Hơn nữa càng là như vậy, mới càng có vẻ như Trịnh Đồng Phong và Cát Xuân Như có vấn đề.
Nếu ta không mời ngươi, một nam nhân như ngươi chủ động đi theo tới làm gì?
Trịnh Đồng Phong không có thiệp mời, lấy thân phận gia quyến theo Trịnh phu nhân tới.
Trịnh phu nhân cũng không biết tính toán của nhi tử mình, dù sao bà ta sẽ không vui khi thấy con dâu của mình bị tổn hại trong sạch, như vậy thật mất thể diện.
Đây là chuyện Cát Xuân Như bảo nha hoàn xúi giục Trịnh Đồng Phong.
Ý tứ chính là nếu như Tiêu Bạch Lê bị huỷ hoại trong sạch gả cho hắn ta, lúc sau gả vào phủ hiển nhiên sẽ không thể ngẩng cao đầu.
Nàng ấy sẽ không thể lấy tư cách hay thân phận chính thê nói chuyện, cha mẹ hắn ta cũng sẽ bởi vì chuyện này mà không vui vẻ.
Hắn ta có nạp nữ tử thanh lâu vào phủ, Tiêu Bạch Lê cũng chỉ có thể bóp mũi chấp nhận.
Chờ về sau hắn ta làm cho Tiêu Bạch Lê c.h.ế.t bệnh, rồi cho ái thiếp lên thay vị trí.
Tất nhiên trong tiiệc ngắm hoa, nam nữ sẽ tách ra, tuy rằng ở Đại Lương nam nữ tiếp xúc không tính là nghiêm trọng, nhưng cũng có rất nhiều nam nữ độc thân chưa lập gia đình, không thích hợp ở cùng một chỗ.
Cát Xuân Như dùng thân phận tướng quân phu nhân tới tham gia yến hội.
Sau khi tiến vào, thái độ của các phu nhân đối với nàng ta đều tương đối xa cách, thậm chí còn có không ít người lãnh đạm.
Vừa khinh thường nàng ta là ngoại thất thượng vị, lại còn là chất nữ của Tiêu Nguyên Thạch.
Còn có mấy phụ nhân quan hệ tốt với nhau khe khẽ nói nhỏ, “Cát Xuân Như này thế mà không biết xấu hổ còn dám lếch mặt tới, da mặt dày thật.”
“Có thể cùng với huynh đệ kết bái của thân cha giảo hợp ở bên nhau, dùng thủ đoạn kéo nguyên phối nhà người ta phải bỏ đi, mặt mũi không dày mới lạ.”
“Nàng ta cũng không có con cái, nghe nói còn không thể sinh hài tử, tới tham gia tiệc ngắm hoa này làm gì?”
“Ai biết được, đổi thành ta nếu có thanh danh như nàng ta, ta nào dám không biết xấu hổ mà ra cửa tham gia.”
“Hơn nữa qua một thời gian nàng ta phải cùng Tiêu tướng quân đến Bắc Cương, cũng không cần phải tới tiệc ngắm hoa yến kết giao.”
Đến lúc đó người đi trà lạnh, giao tế còn hữu dụng gì?
“Cũng không biết hôm nay nàng ta có ý đồ gì nữa.”
Không ít người đều rất khó hiểu, Cát Xuân Như đã không còn thanh danh, sao còn có mặt mũi tới tham gia ngắm hoa yến.
Cát Xuân Như một mình ngồi, tất nhiên phát hiện sự khinh thường và lãnh đạm của mọi người, không ai chủ động ngồi ở bên cạnh nàng ta.
Thậm chí nàng ta còn thấy có mấy người thì thầm nói nhỏ, nàng ta cảm thấy là đối phương đang nói xấu mình.
Trong lòng tức giận không thôi, khăn trên tay đã sắp bị vặn hỏng.
Nếu không phải sợ Trịnh Đồng Phong lùi bước, với cả nàng ta muốn tới tận mắt nhìn thấy Tiêu Bạch Lê bị hủy thanh danh, hôm nay nàng ta thực sự rất không muốn tới.
Lúc này, Thời Khanh Lạc cũng dẫn theo Tiêu Bạch Lê đi đến.
Tịch Dung thân là Trấn Nam hầu, đương nhiên cũng sẽ có trong danh sách được mời.
Vốn nàng ấy không thích tham gia ngắm hoa yến, nhưng lần này lại bởi vì Thời Khanh Lạc nên đã tới.
Còn cố ý chờ ở cửa, đón Thời Khanh Lạc cùng nhau vào cửa, cũng coi như là chống lưng cho bạn tốt.
Bằng cách này, cũng sẽ không có mấy người không có mắt, muốn lấy thân phận áp bạn tốt.
Nhưng dù nàng ấy không làm như vậy, các phu nhân tiểu thư đang ngồi cũng sẽ không chủ động đến đắc tội Thời Khanh Lạc.
Tuy rằng thân phận Thời Khanh Lạc không cao, lại không có bối cảnh, nhưng ai không biết nàng giao hảo với mấy người Tịch Dung, còn có thể lên cáo trạng với vị kia.
Giáo huấn của Tam hoàng tử phi và Tiêu đại tướng quân vẫn còn ở trước mặt, ai cũng không phải kẻ ngu.
Thời Khanh Lạc đi vào lập tức thấy được Cát Xuân Như bị cô lập ngồi đơn độc.
Nàng chủ động cười tiếp đón, “Cát tỷ tỷ, ngươi cũng tới sao!”
Xưng hô vừa nói ra, thiếu chút nữa làm vài vị phu nhân phun trà, không ít phu nhân tiểu thư đều lấy khăn đặt ở bên miệng che đi nụ cười.
Thời Khanh Lạc này quá tuyệt, xem ra hôm nay các nàng còn có kịch hay xem rồi.