Hiện tại đối thủ lớn nhất của Đào Liễu chính là Cát Xuân Như.
Chỉ cần có thể khiến cho đối phương lép vế, dần dần mất đi sự sủng ái của Tiêu Nguyên Thạch, nàng ta đều tình nguyện làm.
Hơn nữa, vốn dĩ nàng ta chính là người mà phu thê Tiêu Hàn Tranh đưa tới phủ Tướng quân, tất nhiên là muốn đứng chung một chỗ với hai người Tiêu Bạch Lê.
Ít nhất cũng phải âm thầm giúp đỡ hai người, nếu không thì để Tiêu Hàn Tranh biết được, nàng ta sẽ không có kết cục tốt.
Nam nhân như trăng thanh gió mát kia, sau lưng lại mang theo tàn nhẫn.
Huống hồ trên người của nàng ta còn có độc mà hắn bỏ, nào dám đối nghịch.
Hơn nữa bây giờ nàng ta cũng đã nhận ra, Tiêu Nguyên Thạch làm sao có thể là đối thủ của phu thê Tiêu Hàn Tranh.
Chỉ cần ném hai tiểu ma tinh này đến phủ Tướng quân, đã đủ làm cho Tiêu Nguyên Thạch và Cát Xuân Như uống một bụng tức giận.
Cho nên nàng ta nhất định sẽ không ngu tới mức chống đối Tiêu Hàn Tranh.
Quả nhiên, lời này đã thành công khiến cho mặt của Tiêu Nguyên Thạch trầm xuống.
Ông ta nói với Cát Xuân Như: "Đệ đệ muội muội của nàng ở được, con của ta tất nhiên cũng có thể ở."
"Bọn họ nán lại không tới mấy ngày, nàng cứ nhịn một chút đi."
"Ta còn có công vụ phải làm, đi thư phòng trước."
Ông ta nói xong lập tức nhấc chân rời đi, có phần không muốn nhìn thấy Cát Xuân Như.
Rõ ràng là ông ta nuông chiều thê tử, tại sao truyền ra bên ngoài lại biến thành sợ thê tử chứ?
Nhưng vừa nghĩ tới những lời mà Tiêu Bạch Lê và Liễu Như vừa nói, còn có lời lão thái thái từng nói, Cát Xuân Như quả thật rất quá đáng.
Trước đây ông ta thật là quá dung túng cho nàng ta, khiến cho nàng ta không có chừng mực như vậy.
Chẳng những lãng phí bao nhiêu tiền bạc của phủ Tướng quân để trợ giúp cho nhà mẹ đẻ, còn làm ông ta trở thành một trò cười.
Bây giờ ông ta rất buồn bực, càng không có tâm tình đi dỗ dành tiểu kiều thê.
Tiêu Nguyên Thạch nhanh chóng rời đi, để lại Cát Xuân Như sững sờ ngay tại chỗ.
Nàng ta cũng không ngu ngốc, tất nhiên là biết Tiêu Nguyên Thạch bị những lời nói của tiểu tiện nhân kia ảnh hưởng, giận lây qua nàng ta.
Tại sao ông ta có thể đối xử với nàng ta như vậy?
Không phải đã nói là cả đời đều yêu và sủng ái nàng ta sao? Bây giờ hối hận rồi?
Hơn nữa nàng ta cho đệ đệ và muội muội chút tiền và đồ đạc thì thế nào chứ?
Sau này nàng ta không thể sinh hài tử nữa, phu thê bọn họ tất nhiên phải trông cậy vào đệ đệ và muội muội của nàng ta rồi.
Đặc biệt là đệ đệ, bây giờ đối đãi với đệ đệ của nàng ta tốt một chút, tương lai đệ đệ cũng có thể chăm sóc bọn họ.
Nếu không được, nàng ta sẽ nhận một hài tử từ nhà của đệ đệ làm con thừa tự, chăm sóc bọn họ lúc về già.
Chẳng lẽ Tiêu Nguyên Thạch còn muốn trông đợi vào mấy nhi nữ một bụng xấu xa này?
Còn có tiện nhân Đào Liễu này, lại dám giở trò ngay trước mặt của nàng ta.
Cát Xuân Như bất thình lình xoay người, vung tay tát Đào Liễu một cái.
Trút hết tức giận mà trước đó Tiêu Bạch Lê khiến nàng ta phải chịu đựng.
Nàng ta tràn đầy tức giận nhìn Đào Liễu mắng: "Tiện nhân nhà ngươi, ta cùng Tướng quân nói chuyện, ngươi có tư cách chen miệng vào sao?"
Đào Liễu che mặt, bây giờ Tiêu Nguyên Thạch không có ở đây, nàng ta cũng không cần làm ra dáng vẻ mong manh dễ vỡ.
"Phu nhân, chẳng qua là ta không muốn nhìn thấy tiếng tăm của Tướng quân bị tổn hại mà thôi."
"Nếu phu nhân không vui, vậy ngươi cứ tiếp tục đánh mắng ta đi, chỉ cần ngươi quan tâm đến Tướng quân nhiều hơn, vì tiếng tăm của ngài ấy mà suy nghĩ một chút là được."
Lại đột nhiên quỳ xuống trước Cát Xuân Như: "Phu nhân, cầu xin phu nhân, đừng vì người của nương gia mà làm tổn thương đến tình cảm với Tướng quân."
"Tướng quân đối xử với phu nhân tốt như vậy, phu nhân cũng không thể ỷ mình được sủng ái mà làm bậy, trái lại làm hại đến thanh danh của ngài ấy."
Đào Liễu biết, toàn bộ phủ Tướng quân đều nằm trong tay của Tiêu Nguyên Thạch.
Lời nàng ta nói bây giờ, rất nhanh sẽ truyền đến tai của Tiêu Nguyên Thạch.
Nàng ta cúi đầu che mặt, còn chuyện bị Cát Xuân Như đánh, sớm muộn gì thì nàng ta cũng sẽ báo thù lại.
Cát Xuân Như bị lời của Đào Liễu làm cho tức đến ngã ngửa: "Tiện nhân, cứ coi như ngươi là người tốt đi."
"Còn dám chống đối ta, người đâu, vả miệng cho ta."
Nàng ta lại trợn mắt nhìn Đào Liễu: "Sau khi tát miệng xong, ngươi phải quỳ gối ở trong sân cho đến tối mới được phép đứng dậy."
Nói xong nàng ta căn dặn nha hoàn vả miệng Đào Liễu ba mươi cái.
Đào Liễu cũng không có phản kháng, kiên cường bày tỏ thái độ, chỉ cần Cát Xuân Như tốt với Tướng quân một chút thì nàng ta có bị oan ức hơn nữa cũng không sao.
Mới đánh một lát, Đào Liễu liền ngất đi.
Cát Xuân Như thấy vậy còn tưởng rằng Đào Liễu đang giả vờ.
Kêu nha hoàn túm lấy tóc của Đào Liễu, nàng ta lại bước tới tự mình vung hai cái tát vào miệng Đào Liễu: "Đừng giả bộ ngất đi trước mặt ta."
Đào Liễu bị đánh không hề có phản ứng gì.
Đột nhiên, âm thanh của Tiêu Nguyên Thạch vang lên: "Nàng làm gì vậy?"
Cát Xuân Như bị dọa hết hồn, xoay người lập tức thấy Tiêu Nguyên Thạch đã quay về.
Nàng ta lập tức nói: "Tướng quân, nàng ta không tôn trọng chủ mẫu, chống đối ta, cho nên ta mới kêu người dạy nàng ta chút quy củ."
Tiêu Nguyên Thạch nhìn nàng ta đầy thất vọng: "Xuân Như, gần đây nàng ngày càng trở nên vô lí."
"Trở về sân viện tự kiểm điểm thật tốt đi."
Ông ta đi tới ôm lấy Đào Liễu cả mặt sưng đỏ đến ngất đi.
"Nàng ấy chỉ là muốn tốt cho ta, nàng cần gì phải gây chuyện như vậy."
Lời đối thoại của hai người, ông ta đã nghe ám vệ nói lại rồi.
Nghe xong thật cảm thấy Liễu Như thật tốt, hơn nữa một lòng lo cho ông ta.
Cũng càng thất vọng với Cát Xuân Như, một tiểu thiếp mới đi theo ông ta không bao lâu, cũng biết quan tâm đến ông ta, vì thanh danh của ông ta mà lo nghĩ.