Xuyên Không Ta Trở Thành Sủng Thê Của Quyền Thần

Chương 454




Không phải mấy người Tiêu Hàn Tranh rất vui mừng khi thoát khỏi ông ta sao?

Vậy thì ép quay lại, xem bọn họ còn có thể cười nữa hay không.

Cũng vì vậy, ông ta đã tìm một bộ y phục có màu sắc giống hệt như lần đầu gặp Khổng Nguyệt Lan mặc vào.

Lại kêu người mua chuộc gã sai vặt trong sơn trang suối nước nóng của Tiêu Hàn Tranh, dẫn người tới nơi này.

Ông ta chờ ở chỗ này, chỉ muốn khiến cho Khổng Nguyệt Lan lại yêu mình.

Hơn nữa ông ta vẫn cho rằng, trong lòng Khổng Nguyệt Lan nhất định là có ông ta.

Nhưng trong lòng Tiêu mẫu đã không còn yêu Tiêu Nguyên Thạch, mà ngay cả hận cũng gần như không có, chỉ thừa lại chút ác cảm.

Bây giờ nghe ông ta nói như vậy, còn cười ôn nhu như thế, vẻ mặt của bà có chút hoảng hốt.

Tựa như lần đầu tiên gặp được Tiêu Nguyên Thạch, ông ta cũng mang theo một nụ cười ôn nhu như vậy, khiến cho bà vừa nhìn đã thích ông ta.

Lại tiếp xúc hai lần, ông ta không hề giống như những nông dân trong thôn, mà giống như một người có học vừa anh tuấn lại tao nhã.

Ông ta rất dịu dàng và quan tâm bà, còn tự mình điêu khắc trâm cài tóc bằng gỗ tặng cho bà.

Cho nên bà mới cố gắng thuyết phục phụ mẫu, gả cho ông ta.

Nhưng sau cùng lại nhận được kết quả như vậy.

Tiêu mẫu rất nhanh đã hoàn hồn, cũng không có sa vào trong ôn nhu của Tiêu Nguyên Thạch, mà là càng đề phòng.

Bà dứt khoát nói: "Ngươi đã gặp được chúng ta, bây giờ có thể đưa chúng ta về rồi chứ?"

Hiển nhiên là bà không tin tưởng Tiêu Nguyên Thạch.

Câu này khiến cho Tiêu Nguyên Thạch ngơ ngác, rất bất ngờ.

Khổng Nguyệt Lan lại đề phòng mình như vậy, bà đã từng tin tưởng ông ta như thế, chuyện này làm cho lòng ông ta rất không thoải mái.

Vì vậy ông ta sửa lại kế sách, ánh mắt mang theo mấy phần yêu thương nhìn về phía Tiêu Bạch Lê.

"Một thời gian không gặp, Bạch Lê đã lớn thành một đại cô nương rồi."

Đại nhi tử quá thông minh, oán khí của hắn cũng rất lớn, rất khó khôi phục quan hệ phụ tử.

Nhưng ông ta có thể ra tay với nữ nhi và tiểu nhi tử, khiến cho bọn họ chịu nhận lại người cha này.

Cát Xuân Như không thể sinh hài tử, ông ta cũng rất coi trọng đích thứ.

Cho nên nội tâm vẫn để cho Đào Liễu sinh hài tử, nhưng càng hi vọng có thể đào tạo một đích tử thừa kế phủ Tướng quân.

Mà Nhị Lang tuổi tác còn nhỏ đã ở cùng với phu thê Tiêu Hàn Tranh, được bọn họ mang theo bên người để đào tạo, ngược lại là một lựa chọn tốt.

Quan trọng là còn có thể duy trì quan hệ huynh đệ với đại nhi tử Tiêu Hàn Tranh, để cho phu thê Tiêu Hàn Tranh không còn dán mắt muốn chỉnh đốn phủ Tướng quân nữa.

Một mũi tên trúng hai con nhạn.

Ấn tượng của Tiêu Bạch Lê với cha của mình cũng không phải rất sâu sắc.

Lúc nàng ấy còn nhỏ, cha đã đi đánh giặc, tới lúc trở về, cũng không hề thân thiết với huynh muội bọn họ.

Còn ép nương của nàng ấy rời khỏi nhà chính, cắt đứt quan hệ với bọn họ.

Tẩu tẩu luôn gọi thân cha là phụ thân cặn bã, cho nên nàng ấy cũng gọi theo như vậy.



Nàng ấy vĩnh viễn cũng sẽ không quên, phụ thân cặn bã bởi vì nữ nhân bên ngoài mà cắt đứt quan hệ với bọn họ,

Tiêu gia cũ đưa bọn họ đến căn nhà đổ nát, ca ca hôn mê bất tỉnh, nàng ấy thiếu chút nữa bị ép đến Ngô gia kết hôn tùy táng, cuộc sống trong đoạn thời gian ấy vô cùng khốn khổ.

Cho nên đối với ánh mắt yêu quý của phụ thân cặn bã, nàng ấy không hề quen.

Dưới sự dạy dỗ thường xuyên của Thời Khanh Lạc, Tiêu Bạch Lê đã biết tự mình suy xét vấn đề, hơn nữa tính cảnh giác cũng không nhỏ.

Bây giờ nàng ấy chỉ có một loại cảm giác, chồn đến nhà gà chúc tết nhất định là không có ý tốt.

Nàng ấy kéo tay của Tiêu mẫu, nhếch môi nhìn phụ thân cặn bã: "Tổng cộng chúng ta cũng chưa từng gặp qua mấy lần, ông không cần làm ra vẻ quen thuộc như vậy."

"Hơn nữa chúng ta đã sớm cắt đứt quan hệ, cho nên ta có lớn thành đại cô nương hay không, cũng không liên quan tới ông."

Tiêu Nguyên Thạch: "..." Nữ nhi mềm yếu ngoan ngoãn của ông ta đi đâu rồi?

Cho dù là Khổng Nguyệt Lan hay là Tiêu Bạch Lê đều khác một trời một vực so với dáng vẻ trong ấn tượng của ông ta.

Nhất định là bị tức phụ xấu xa đó dạy hư rồi, bằng không thì tại sao có thể như vậy.

Ông ta đè xuống bực bội trong lòng, nụ cười mang theo yêu thương dịu dàng như cũ: "Những chuyện đã qua, đúng là do ta làm sai."

"Ban đầu ta đề cập đến chuyện cắt đứt quan hệ, chỉ là vì giận ca ca của ngươi không trở về kinh thành với ta, cho nên mới ăn nói thiếu suy nghĩ."

"Ai mà ngờ hắn lại đồng ý."

"Cho nên dù đã cắt đứt quan hệ với các ngươi, nhưng ở trong lòng ta, các ngươi vĩnh viễn cũng là nhi nữ thân sinh của ta."

Ông ta lại áy náy nói: "Khoảng thời gian này ta đã suy nghĩ rất nhiều, càng nghĩ càng cảm thấy có lỗi với huynh muội các ngươi, cho nên bây giờ ta chỉ muốn bù đắp."

Tiêu mẫu không nghĩ tới Tiêu Nguyên Thạch sẽ chủ động hạ mình nói những lời như vậy.

Quan trọng là ông ta muốn tranh giành hài tử với bà.

"Bù đắp cái rắm, nhất định là ngươi không có ý tốt."

"Tiêu Nguyên Thạch, ngươi đừng không biết xấu hổ, nếu ông dám cướp hài tử của ta, thì ta sẽ liều mạng với."

Bà trừng mắt nhìn ông ta: "Ta sẽ đi nha môn tố cáo ngươi."

Tiêu Nguyên Thạch nhìn dáng vẻ trừng mắt mắng người của thê tử trước lại không cảm thấy chán ghét.

"Ta không có nghĩ đến chuyện cướp hài tử của ngươi, chỉ là ta cảm thấy trước kia ta đã làm sai, muốn bù đắp cho bọn họ mà thôi."

Ông ta lại bày ra vẻ mặt bất lực: "Ngươi đừng hiểu lầm."

Tiêu Bạch Lê kéo Tiêu mẫu, nhướng mày nhìn Tiêu Nguyên Thạch: "Ông thật sự muốn bù đắp cho huynh muộn chúng ta?"

Tiêu Nguyên Thạch vừa nhìn thấy dáng vẻ của nàng ấy, trong lòng lập tức vui mừng, có hi vọng.

Ông ta cũng biết, làm sao nhi nữ có thể không mong đợi phụ thân quan tâm cùng yêu thương chứ.

Ông ta gật đầu nói: "Tất nhiên."

Ông ta cũng không nhắc tới chuyện kêu nữ nhi trở về sống ở phủ Tướng quân, như vậy sẽ có cảm giác có ý đồ.

Hơn nữa Tiêu Hàn Tranh cũng sẽ không đồng ý.

Cho nên ông ta muốn luộc ếch trong nước ấm, từng bước một, khiến cho mẫu nữ Khổng Nguyệt Lan hàn gắn quan hệ với ông ta, sau đó lại đề cập tới chuyện muốn đón bọn họ về nhà ở.

Tiêu Bạch Lê câu môi: "Được nha, vậy thì cầm mấy vạn lượng bạc tới bù đắp trước, để cho chúng ta tiêu xài."

Chỉ cần phụ thân cặn bã dám đưa tiền, nàng ấy liền dám đòi.