Xuyên Không Ta Trở Thành Sủng Thê Của Quyền Thần

Chương 353




Ông ta tiếp tục dỗ ngọt: "Nương, ta sẽ sớm đón nương trở lại kinh thành."

Tiêu lão thái cười càng từ ái: "Vậy chúng ta hoàn toàn dựa vào ngươi rồi."

"Phải rồi, nương vẫn là không yên lòng về ngươi."

Mặt bà ta đầy lo lắng: "Ta sợ sau khi ta đi, tức phụ không an phận đó của ngươi lại tác quai tác quái, muốn chặt đứt đời sau của ngươi."

"Cho nên ngày mai, ngươi lập tức động phòng với Liễu Như đi, sau đó cho nàng ta một cái danh phận."

"Như vậy ta cũng có thể yên tâm đi Bắc Cương."

Không mang người nạp vào phủ, cũng không xác nhận thân phận, đến lúc đó Liễu Như bị đồ đĩ kia đuổi đi thì phải làm sao?

Vậy nhất định không được.

Bọn họ vẫn phải nhờ Liễu Như thổi chút gió bên gối, để hai năm nữa Tiêu Nguyên Thạch lại gọi Đại Lang về kinh thành.

Nếu như đồ đĩ kia đắc thế, ngày ngày ở trước mặt nhi tử nói xấu bọn họ, vậy thì bọn họ đừng mong được trở lại.

Tiêu Nguyên Thạch sửng sốt một chút: "Nương, chuyện này có phải quá nhanh rồi không?"

Lão thái thái trách mắng nhìn ông ta: "Liên quan đến chuyện đời sau của ngươi, làm sao mà nhanh được chứ?"

"Nghe lời nương sẽ không sai, nương cũng sẽ không hại ngươi."

Tiêu Nguyên Thạch: "..." Nương hại ta còn ít sao?

Ông ta khổ sở nói: "Chuyện này, sợ là Liễu Như sẽ không đồng ý."

Cũng không dễ giải thích với thê tử bên kia.

Vốn dĩ ông ta nghĩ phải từ từ, để cho thê tử chấp nhận Liễu Như, cũng để Liễu Như chịu làm thiếp của ông ta.

Trong lòng Tiêu lão thái trợn mắt xem thường, không đồng ý mới lạ.

Bà ta nói: "Chuyện này giao cho nương, ta đảm bảo sẽ làm cho Liễu Như bằng lòng làm thiếp của ngươi."

Tiêu Nguyên Thạch lập tức lắc đầu: "Nương, vẫn là thôi đi, chuyện này ta sẽ xử lý tốt."

Sắc mặt Tiêu lão thái bỗng chốc trầm xuống: "Vậy ta không đi Bắc Cương nữa, ta sẽ ở lại kinh thành, đợi ngươi có hậu đại, ta lại đi tìm cha ngươi."

Tiêu Nguyên Thạch: "..." Van cầu nương đừng hại ta.

Ông ta ngẩng đầu nhìn bộ dáng nghiêm túc của lão thái thái, trong lòng lộp bộp một cái: "Được, vậy thì làm phiền nương rồi."

Ông ta cũng không muốn lão thái thái ở lại.

Bây giờ cũng không cần khai báo với thê tử, bởi vì không có lựa chọn khác.

Lúc này lão thái thái mới lại cười lên: "Vậy thì đúng rồi, nương đảm bảo sẽ giúp ngươi xử lý ổn thỏa."

Vì vậy ngay ngày hôm đó, bà ta đi khách viện.

Khuyên nhủ đủ lời, thậm chí cuối cùng còn phải đe dọa đ.â.m tường tự sát, lúc này mới khiến cho Liễu Như bất đắc dĩ phải đồng ý với bà ta, ở lại phủ Tướng quân sinh hài tử cho Tiêu Nguyên Thạch.

Tất nhiên hai người chỉ đang diễn trò, sau khi Cát Xuân Như biết cũng hiểu rõ chuyện này là hai người cố ý.

Nhưng Tiêu Nguyên Thạch không biết, còn cảm thán mặc dù thân nương không đáng tin cậy, thỉnh thoảng sẽ hại ông ta một lần, nhưng lại thực sự rất quan tâm đến đời sau của ông ta.



Cũng càng thêm áy náy với Liễu Như, nếu như không phải nương của ông ta lấy cái c.h.ế.t uy hiếp, nàng ta cần gì phải tự oan ức chính mình.

Ông ta không biết, đây là nước cờ con dâu xấu ông ta, nếu không thì đã có suy nghĩ khác.

Cát Xuân Như không hài lòng khi Tiêu Nguyên Thạch muốn nạp Đào Liễu làm thiếp nhanh như vậy.

Ở trong viện cãi nhau một trận, giả bệnh để Tiêu Nguyên Thạch tới thăm.

Tiêu Nguyên Thạch nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của ái thê, dáng vẻ hốc hác, không kiềm được đau lòng.

Vừa đi qua ôm lấy nàng ta, chuẩn bị an ủi một phen, đồng thời suy nghĩ cách bù đắp, lão thái thái đột nhiên dẫn con dâu đến.

Tiêu Nguyên Thạch lập tức buông Cát Xuân Như ra, ngồi về chỗ cũ.

Cát Xuân Như: "..." Lão thái bà c.h.ế.t tiệt chính là đến để khắc nàng ta.

Lão thái thái vừa vào cửa đã trực tiếp nhìn về phía Cát Xuân Như: "Chậc chậc, nhìn khuôn mặt trắng bệch này, thật đúng là bị bệnh rồi?"

Ngô thị ở một bên dùng khăn che miệng cười: "Nương, mặt trắng bệch có thể là do thoa nhiều phấn."

Cát Xuân Như vừa muốn nói chuyện, lão thái thái đột nhiên đi tới trước mặt nàng ta, giơ tay dùng sức lau mặt nàng ta một cái.

Sau đó mở tay ra, phía trên thực sự có một tầng phấn: "Ôi chao, thật đúng là bôi nhiều phấn."

Cát Xuân Như cứng người, không nhịn được nhìn về phía Tiêu Nguyên Thạch.

Quả nhiên thấy mặt ông ta tối sầm lại, nàng ta hận không thể xé xác lão thái thái và Ngô thị.

Nàng ta giải thích: "Bởi vì bị bệnh nên khí sắc không tốt, cho nên ta mới thoa chút phấn."

Tiêu lão thái cười nhạt: "Ta nhổ vào, ngươi coi lão nương là đồ ngu sao."

"Sắc mặt không tốt, không phải là nên đánh son sao? Thoa phấn làm gì chứ."

Bà ta quay đầu nói với Tiêu Nguyên Thạch: "Nhi tử, nàng ta thật xem ngươi như người ngu mà đùa bỡn."

Ngày hôm qua bà ta kêu Đại Lang lén lút đi tìm phu thê Thời Khanh Lạc, cho nên lại lấy được một ít cách đối phó với đồ đĩ này.

Quả nhiên giống như Thời Khanh Lạc nói, đồ đĩ sẽ giả bệnh lừa gạt nhi tử của bà ta.

Nếu như Thời Khanh Lạc không nhắc nhở, bọn họ cũng không biết sắc mặt tái nhợt có thể ngụy trang bằng phấn.

Cát Xuân Như muốn khóc rồi, vội vàng giải thích: "Ta, ta không có."

Tiêu Nguyên Thạch lại không nhịn được bực bội, liếc Cát Xuân Như một cái, nhìn về phía lão thái thái hỏi: "Nương, ngài đến có chuyện gì sao?"

Ông ta cũng không nghĩ tới, Cát Xuân Như sẽ thoa phấn giả bị bệnh lừa gạt mình.

Chuyện này làm cho ông ta không vui, nàng ta thật là ngày càng vô lý.

Tiêu lão thái ngồi xuống: "Chính là tới để nói với các ngươi một tiếng."

"Ta kêu lão đại, lão tam và Đại Lang, Nhị Lang tìm bằng hữu của bọn họ, chia nhau đưa tin."

Bà ta ý vị sâu xa nhìn hai người: "Nếu như trên đường chúng ta đi Bắc Cương, gặp ăn cướp, hoặc là thổ phỉ chặn giết, vậy thì chính là chuyện tốt do hai người các ngươi làm."

"Sau đó nhờ bọn họ giúp đỡ, đưa tin tức này đến Kinh Đô Phủ Doãn và Hề phủ."

"Ta tin là Hề Duệ sẽ rất vui lòng giúp chúng ta điều tra."