Lập tức thấy ba tên du côn đang cố tránh xa một nử tử yếu đuối đôi mắt đỏ hoe.
Ba người vừa thấy hắn ta tới, lập tức quỳ xuống, lưu loát nói mọi chuyện từ đầu đến cuối.
Hắn ta đã biết việc này không đơn giản mà.
Nhưng nghe nói là đây là người đến tặng hạt giống, mấy tên du côn này không nỡ hạ thủ, lương tâm không cho phép, hắn ta cảm thấy chính là nói nhảm.
Mấy người này mà có lương tâm như vậy, nhất định sẽ không đáp ứng đi huỷ thanh dnah của người trong sạch.
Nhưng nhìn thấy Thời Khanh Lạc nhỏ bé, yếu ớt, không giống như người có thể uy h.i.ế.p mấy người này.
Hắn ta sai người ghi lại vụ án, bảo ba tên du côn kí tên vào.
Cuối cùng hắn ta trấn an Thời Khanh Lạc: “Thời nương tử, bây giờ ta sẽ cho người đi tra, ngươi đưa ta địa chỉ, có tin tức ta sẽ sai người đến báo.”
Thời Khanh Lạc: “Được, vậy phiền toái đại nhân.”
Tiếp theo để lại địa chỉ là phủ của Hầu lão gia.
Hắn ta thấy thế lại càng đau đầu.
Hắn ta ngồi ở vị trí này, là phải nhìn bốn phương, nghe tám hướng.
Cho nên hắn ta biết tướng công Thời Khanh Lạc là học sinh của Hầu lão đại nhân, gần đây Hầu lão vẫn luôn đưa học sinh của mình đi thăm các đồng liêu, bằng hữu.
Nếu không có chuyện gì bất ngờ xảy ra, tương lai của Tiêu Hàn Tranh sẽ vô cùng xán lạn.
Thời Khanh Lạc cũng không đơn giản, nàng cũng có quan hệ tốt với đám hỗn thế ma vương trong kinh thành..
Mà dựa theo lời miêu tả nha hoàn của mấy tên du côn kia, nhất định người đứng sau cũng không hề đơn giản.
Phiền phức, thật sự phiền phức!
Sau khi Thời Khanh Lạc rời phủ doãn cũng lười để ý tới ba tên du côn.
Nàng đi phủ Nam Sơn hầu.
Phần lớn thời gian Tịch Dung đều ở trong cung, thỉnh thoảng cũng sẽ về phủ ở.
Thời Khanh Lạc ở Kinh thành, muốn tìm nàng ấy chơi, tự nhiên cũng không tiện đi vào trong cung.
Cho nên gần đây nàng ấy đều ở lại hầu phủ.
Quản gia cung kính trực tiếp đưa Thời Khanh Lạc đến chủ viện.
Tiểu thư đã phân phó rồi, nếu Thời nương tử đến, trực tiếp đưa đến gặp nàng ấy.
Lúc này Tịch Dung đang cùng nha hoàn chơi đấu địa chủ.
Thấy Thời Khanh Lạc đến, lập tức ném bài, đứng dậy: “Lạc Lạc, sao ngươi lại tới đây?”
Hai ngươi đã hẹn ngày mai cùng đi chơi, hôm nay Thời Khanh Lạc đột nhiên đến tìm, chắc chắn là có việc.
Thời Khanh Lạc gật đầu: “Tới tìm ngươi giúp một việc.”
Tịch Dung lại gần liền thấy vành mắt Thời Khanh Lạc có chút đỏ, lập tức thay đổi sắc mặt: “Có phải có người khi dễ ngươi không?”
Thời Khanh Lạc khẽ cười nói: “Đúng vậy, Dung Dung thật thông minh.”
Tịch Dung lập tức nổi giận nói: “Là người nào không có mắt dám khi dễ ngươi? Không biết ta là người che chở ngươi sao?”
Thời Khanh Lạc ngồi xuống đối diện nàng ấy, nói thẳng: “Tam hoàng tử phi.”
Tịch Dung ngẩn người: “A, sao ngươi lại chọc tới nàng ta?”
Nàng ấy ở Kinh thành cũng có tiếng là ăn chơi trác táng, nhưng trước nay sẽ không chủ động khi dễ người yếu hơn, hay là người có gia thế thấp hơn mình.
Đương nhiên, nàng ấy cũng không thích thấy mấy người hay khi dễ người khác, có lúc sẽ ra tay xử lí mấy người đó.
Tuy Phục Văn Tranh không hư hỏng ăn chơi, nhưng lại vô cùng tuỳ ý bá đạo, đặc biệt sau khi trở thành hoàng tử phi, ả không cố kị ai nữa.
Nếu ả nhìn không vừa mắt ai sẽ ra tay chỉnh người ta, còn dùng mấy thủ đoạn không minh bạch.
Nhưng ả cũng không dám khi dễ đến đầu nàng ấy.
Bởi vì nguyên nhân là Tam hoàng tử, nàng ấy cũng không đối đầu với nữ nhân này.
Không nghĩ tới sau khi ả trở thành Tam hoàng tử phi, lá gan càng ngày càng lớn, dám động đến người của nàng ấy.
Thời Khanh Lạc bất lực nói: “Khả năng là hôm nay lúc ta đi dạo phố gặp Nhị hoàng tử, sau đó hắn ta chủ động lại chỗ ta nói chuyện, còn mời ta đến trà lâu ngồi, bị Tam hoàng tử phi nhìn thấy hoặc là nghe được.”
Nàng thật sự oan ức, tự nhiên lại gặp phải chuyện này.
Ai cũng nói nữ nhân là hoạ thuỷ, nàng cảm thấy Nhị hoàng tử cũng là hoạ thuỷ, yêu tinh hại người.
Đương nhiên, Tam hoàng tử phi cũng không phải người tốt, trình độ ác độc của ả thật làm nàng mở mang tầm mắt.
Tịch Dung biết lúc trước Tam hoàng tử phi rất thích Nhị hoàng tử, lúc đó còn náo loạn nói bắt buộc phải gả cho Nhị hoàng tử.
Nhưng thật không ngờ, ả giận chó đánh mèo đến cả Lạc Lạc, thủ đoạn còn ác độc như vậy.
Nếu Lạc Lạc không có võ, nhất định trong sạch sẽ bị huỷ hoại.
Bị cởi hết quần áo rồi ném ngoài đường, về sau Lạc Lạc phải sống thế nào?
Cứ cho là Tiêu Hàn Tranh không bỏ Lạc Lạc, nhưng những nữ nhân bị vậy đều muốn tự sát.
Tịch Dung vô cùng tức giận: “Lão nương đi tìm nàng ta tính sổ.”
Tam hoàng tử phi thì thế nào, nàng ấy cũng không sợ.
Tuy rằng chuyện này có chút rắc rối, nhưng vì bằng hữu, nàng ấy sẽ làm mọi thứ.
Thời Khanh Lạc thấy Tịch Dung không chút do dự, muốn giúp nàng tìm hoàng tử phi tính sổ, dáng vẻ còn muốn đánh người, trong lòng đã cảm thấy ấm áp.
Nàng giữ chặt Tịch Dung nói: “Đánh nàng ta không thú vị, mà ngươi ít nhiều gì cũng có thể bị phạt chung.”
Dù Tịch Dung có được ân sủng của Hoàng đế và Thái hậu, nhưng chuyện chạy tới đánh hoàng tử phi, cũng sẽ rất phiền phức, nếu Hoàng đế không trừng phạt, mấy người ngự sử cũng sẽ không bỏ qua.
Tịch Dung biết Thời Khanh Lạc đã có chủ ý: “Vậy làm sao bây giờ? Dù thế nào cũng phải để nàng ta biết mặt.”
Thời Khanh Lạc gật đầu: “Đương nhiên, nàng ta bụng dạ hẹp hòi, nhưng ta cũng không rộng lượng.”
Nàng lại nói: “Ngươi giúp ta một chút, ta muốn gặp Hoàng thượng.”
Tam hoàng tử phi không phải muốn ỷ thế h.i.ế.p người sao, vậy nàng sẽ đi tìm quân phụ của ả.