Xuyên Không Ta Trở Thành Sủng Thê Của Quyền Thần

Chương 250




Nàng ta sinh ra ở nông thôn, nhưng vẫn thường xuyên được nghe phụ thân kể về quá khứ vinh quang của gia tộc.

Vì vậy phụ thân chủ động xông pha trận mạc, muốn dùng tài cầm quân của mình để leo lên, nhưng không may ông đã hy sinh trong trận chiến.

Trước khi phụ thân ra chiến trường, ông đã nắm tay nàng ta và yêu cầu nàng ta hứa phải chăm sóc đệ đệ thật tốt.

Giúp đệ đệ phát triển gia tộc, xây dựng một Cát gia thịnh vượng.

Những người còn lại trong Cát gia đều đã c.h.ế.t trong chiến tranh, bây giờ chỉ còn lại ba tỷ đệ.

Đệ đệ là nam nhân duy nhất của Cát gia, là niềm hy vọng duy nhất của Cát gia.

Nàng ta còn tưởng bản thân sẽ có thể chờ đợi đệ đệ ra chiến trường lập công danh hiển hách, về kinh thành đánh những kẻ nói đệ đệ bất tài vô dụng kia một trận.

Nhưng bây giờ đã kết thúc, tất cả đã kết thúc rồi.

Mất đi một chân, tay phải lại còn bị dị tật, cho dù là thi khoa cử hay đi tòng quân đều không có khả năng.

Nghĩ như vậy Cát Xuân Như càng không bình tĩnh, khuôn mặt mang theo vẻ dữ tợn chưa từng có.

Tiêu Nguyên Thạch không khỏi hơi nhíu mày: "Người của ta nói sau khi rời khỏi kinh thành, trên đường gặp một nhóm người đi buôn bán."

“Đệ đệ của nàng lộ thái độ kinh bỉ, bên kia không vui nên gọi hắn ta là tiểu bạch kiểm.”

“Sau đó đệ ấy mang thêm người đi đánh bọn họ.”

“Không ai ngờ tới có người giận dữ lôi ra một thanh đao từ trong xe bò, chặt đi chân của hắn ta.”

Dựa theo lời nói của những người ông ta phái đi hộ tống Cát Xuân Nghĩa, tất cả đều do hắn ta khơi mào.

Lên đường tòng quân thì cứ đi đi, ngươi khinh bỉ người ta làm cái gì, đã thế cái miệng hại cái thân, bị người khác c.h.é.m chân coi như là ngươi ngu dốt tự mình làm khổ mình.

Ông ta biết gần đây Cát Xuân Nghĩa uất ức khó chịu, bị học viện đuổi lại còn bị Hề Duệ cho người đánh gãy tay.

Em vợ cảm thấy mấy tên thương nhân đê tiện không kìm được tức giận mà muốn trút hết lên đầu người ta.

Ai ngờ tới lại bị đối phương chặt đi mất một chân.

Đồng thời con mang theo thương tật đến suốt nửa đời còn lại.

Ông ta vất vả lắm mới tìm người an bài cho hắn ta một vị trí dễ lập công, là tự Cát Xuân Nghĩa chặt đứt tiền đồ của mình.

Tiêu Nguyên Thạch cũng thật tức giận, cố gắng đầu tư cho hắn ta thế mà lại uổng phí toàn bộ công sức.

Cát Xuân Như nắm lấy tay Tiêu Nguyên Thạch: “Những người đó đã bị bắt chưa?”

Khuôn mặt Tiêu Nguyên Thạch có chút xấu xí: “Để bọn chúng chạy rồi.”

Cát Xuân Như kêu lên: “Tại sao người chàng phái đi lại vô dụng như vậy, ngay cả bắt người cũng không được."



“Nhất định là cố ý, những người đó nhất định là do người khác phái tới, cố ý hãm hại đệ đệ ta. "

Nàng ta tóc tai bù xù, sắc mặt tái nhợt, hai mắt sưng đỏ, ôm lấy Tiêu Nguyên Thạch, vẻ mặt điên cuồng: "Có phải là Hề Duệ làm không? Hay là do Tiêu Hàn Tranh?”

“Chàng nhất định phải giúp đệ đệ ta báo thù.”

Tiêu Nguyên Thạch cau mày khi thấy bộ dạng điên cuồng của nàng ta: "Hề Duệ đã phế đi tay của đệ đệ nàng hẳn là không hận đến mức đó.”

“Tranh nhi càng không thể, nó chỉ là Tiêu tú tài, nó không có đủ bản lĩnh để làm chuyện lớn như vậy.”

Cát Xuân Như nhìn Tiêu Nguyên Thạch gào to nói: “Vậy chính là Hề Duệ làm, chỉ có Hề gia mới đủ thực lực làm thế.”


Tuy rằng nàng ta mất bìn tĩnh, nhưng lý trí vẫn còn, cho nên không nói ra chuyện nàng ta tính kế Hề Duệ.

Cũng bởi vậy nàng ta mặc định chuyện này là do Hề Duệ làm.

Rốt cuộc khi nào đệ đệ nàng ta rời kinh, muốn đi qua chỗ nào. Đúng là Tiêu Hàn Tranh không có bản lĩnh lớn để biết những chuyện này, hoặc tìm người gây chuyện.

Mà Hề gia thì khác.

Quan trọng nhất chính là nàng ta mới tính kế Hề Duệ cách đây không lâu, nếu Hề gia tra ra được, thì đã có lý do cho việc này.

Tiêu Nguyên Thạch không vui vì tiểu thê tử mất bình tĩnh nư vậy vì cậu em vợ, đáng lẽ ông ta mới là người quan trọng nhất trong lòng Cát Xuân Như.

Từ trước đến nay nàng ta luôn nói như vậy, nàng ta sùng bái ông ta, ông ta là sinh mệnh của nàng ta, là chỗ dựa quan trọng nhất.

Tuy nhiên nghĩ đến việc nàng ta đang mang thai, ông ta không trách cứ mà còn ôm người vào lòng: “Ta sẽ đi điều tra, đừng lo.”

“Nàng cứ an tâm điều dưỡng thai, đừng nhọc lòng, mọi thứ cứ giao cho ta.” Tiêu Nguyên Thạch trấn an.

Lúc này Cát Xuân Như đã bình tĩnh lại rất nhiều, nàng ta ôm lấy Tiêu Nguyên Thạch: “Chàng đi điều tra Hề gia, ta cảm thấy chính là do Hề Duệ làm.”

“Cát gia ta chỉ còn lại độc đinh, cứ như vậy mà bị hủy, ta làm sao dám ăn nói với cha nương dưới hoàng tuyền.” Nàng ta lại khóc.

Quả nhiên nghe được điều này, mọi sự khó chịu trong lòng Tiêu Nguyên Thạch đều biến mất.

“Được, ta sẽ đi tra.” Ông ta nhẹ nhàng vỗ lưng nàng ta.

Thật ra ông ta cũng cảm thấy sự việc này có lẽ không phải là ngẫu nhiên, dù sao đám người thương nhân đó chạy nhanh đến nỗi ngay cả người của ông ta cũng không đuổi kịp.

Nếu đó là Hề gia làm thì rất hợp lý.

Mặc kệ như thế nào ông ta chắc chắn sẽ đi tra.

Lòng dạ Hề Duệ thật hẹp hòi, tay em vợ cũng đã bị phế, đã thế còn không tha, điều này khiến ông ta càng thêm tức giận.

Nếu đó thực sự do Hề gia làm, vè sau lại tìm cơ hội tính sổ, ông ta không thể vì Cát Xuân Nghĩa mà trực tiếp chống lại Quốc công phủ được.

Lúc này Hề Duệ còn đang ngồi uống rượu với Hoàng thúc nói chuyện hài thô tục.

Lúc này hắn ta còn không biết bản thân đã đội giúp Tiêu Hàn Tranh một cái nồi to.