Xuyên Không Ta Trở Thành Sủng Thê Của Quyền Thần

Chương 232




Mấy ngày này, hắn ta và Tiêu mẫu có một ít tiếp xúc.

Phát hiện bà ấy là một nữ nhân thật sự hiền lành, nhân hậu và chất phác, chứ không phải giống mấy nữ nhân giả tạo ở hậu trạch.

Tiêu Nguyên Thạch bỏ rơi vợ con, làm cho trong lòng hắn ta thực khinh bỉ.

Phu thê Tiêu Nguyên Thạch còn muốn Ngô gia hủy hoại Tiêu Hàn Tranh và g.i.ế.c Thời Khanh Lạc, điều này làm hắn ta càng thêm khinh thường cùng chán ghét.

Cho nên đối với loại tính toán này, hắn ta thực sự rất mong chờ, nếu như thành công thì thật quá tốt.

Chỉ tiếc, hắn ta còn ở lại xem bệnh với cháu trai, không thể về kinh.

Việc thực hiện kế hoạch vẫn có chút khó khăn, phải xem Hề Duệ có thể làm tốt hay không.

Nếu Lương Hữu Tiêu cũng quay trở lại, khả năng thành công rất lớn, rốt cuộc tên này vẫn thông minh hơn tên trước.

Đương nhiên, so về mưu kế, Thời Khanh Lạc cao hơn một bậc so với Lương Hữu Tiêu và Hề Duệ ...

Nghe như vậy làm cho Lương Hữu Tiêu cảm thấy có chút ngứa ngáy, "Nhưng ta muốn tiếp xúc với Thời Khanh Lạc nhiều hơn, sau đó tìm hiểu tin tức mới, xem liệu chúng ta có thể hợp tác hay không. "

Phỉ Dục Triết biết rằng hắn ta chưa bao giờ từ bỏ việc buôn bán.

“Chỉ cần ngươi làm xong chuyện này, Thời Khanh Lạc vui vẻ, ngươi sẽ mất đi quyền lợi sao?”

Nữ nhân kia chỉ cần vui vẻ sẽ rất hào phóng.

Đôi khi có chút xấu xa, nhưng nhân phẩm lại không có vấn đề.

Để đối phó với người xấu và kẻ thù, đương nhiên phải tàn nhẫn.

Nếu Thời Khanh Lạc và Tiêu Hàn Tranh đối đãi với kẻ thù bằng bộ dáng nhân từ, hắn ta sẽ không định kết thâm giao.

Như bây giờ, rất hợp khẩu vị của bọn họ.

Phỉ Dục Triết nói thêm: “ Kịch hay sẽ diễn ra, nếu bỏ lỡ không xem cũng thật đáng tiếc.”

Lương Hữu Tiêu sờ cằm, “Huynh nói cũng đúng, không tự mình nhìn xem thật quá đáng tiếc.”

Hắn ta nhướng mày nhìn về phía huynh đệ tốt hỏi, "Huynh xúi giục ta về trước là có mục đích gì?".

Phỉ Dục Triết trợn mắt nhìn hắn ta, "Ta có thể có mục đích gì? Chẳng qua là nghĩ huynh xem hết vở kịch, viết cho ta một phong thư khẩn cấp, kể toàn bộ quá trình xảy ra cho bọn ta nghe."

Hắn ta không thể nhìn thấy tận mắt, nhưng vẫn muốn biết tiến triển và kết quả.

Mấy năm nay kinh thành thật nhàm chán, sao có thể bỏ lỡ chuyện kích thích như vậy.

Lương Hữu Tiêu bật cười thành tiếng, “Được, hai ngày nữa ta sẽ trở về kinh thành xem kịch hay.”

Hắn ta lại nói, “Chờ kịch hay kết thúc, ta sẽ đích thân đến nói cho huynh biết những kích thích và thú vị trong đó. "

Phỉ Dục Triết:" ... " Thật ra huynh không cần trở về đâu.

Cái tên không chịu ngồi yên này nếu hợp tác với Thời Khanh Lạc cũng đang nhàn rỗi, hắn ta thật không biết sẽ nháo ra chuyện gì nữa.



Hắn ta cũng đặc biệt sợ tên này sẽ mang tiểu ma vương ở kinh thành đến đây, nếu ba người bọn họ ở cùng nhau thì thật là một lời khó nói hết…

Thời Khanh Lạc và Tiêu Hàn Tranh lại đi đến Thời gia.

Hôm nay đám người lão thái thái nhìn thấy Thời Khanh Lạc đến, vẻ mặt cũng không đau khổ nữa.

"Các ngươi đến rồi, nhanh ngồi đi."

Lão thái thái nhiệt tình vô cùng, còn để cho người cháu gái lấy nước cho hai người Thời Khanh Lạc.

Thật đúng là hiếm thấy, bà ta lại còn chủ động cho thêm một ít đường vào trong nước.

Thời Khanh Lạc ngồi xuống, tiếp nhận cái chén uống một ngụm, "Hôm nay yêu cầu các ngươi đề ra, Ngô gia đều đáp ứng rồi chứ?"

Thời lão thái thái cười nói: "Đáp ứng rồi, cũng đều nhờ ngươi ra chủ ý."

Thời Khanh Lạc nhìn bà ta hỏi: "Các ngươi không bán đứng ta chứ? "

Thời lão thái thái lập tức khoát tay, "Không có, sao có thể bán đứng ngươi được."

Chủ yếu là không dám, bằng không để nha đầu c.h.ế.t tiệt này mà biết, còn không đánh nhi tử của bà ta chắc.

Thời Khanh Lạc chớp mắt cười gật đầu, "Cái này đúng rồi, ta tốt, các ngươi mới có thể tốt được ."

Nàng lại quay đầu hỏi Thời lão Tứ: "Bình thuốc kia, ngươi không có đưa cho Ngô gia đi?"

Thời Lão Tứ lập tức lắc đầu, "Chưa đưa, ngươi nói không thể đưa cho bọn họ, cho nên hôm nay mặc kệ Ngô gia yêu cầu như thế nào, ta cũng không đưa."

Thời Khanh Lạc gật đầu, "Làm không tệ."

Nàng lại nói: "Ngày mai ngươi và tướng công ta đi huyện thành một chuyến, giao thuốc cho Mạc tri huyện."

Đây là chứng cứ, đến tay Mạc Thanh Lăng là có thể tìm hiểu nguồn gốc tra được càng nhiều.

Thời Lão Tứ ngẩn người, "A, vì cái gì đưa cho Mạc tri huyện, chúng ta không phải tiếp tục giữ lại để uy h.i.ế.p Ngô gia sao?"

Thời Khanh Lạc nói: "Giao cho Mạc tri huyện, mới có thể bảo vệ được mạng của các ngươi."

"Ngô gia cũng không phải là cái nhà lương thiện gì, ngươi cầm bình thuốc trong tay chính là bùa đòi mạng."

Nàng lại cường điệu, "Lại nói, cũng không phải là bọn ta muốn giữ lại uy h.i.ế.p Ngô gia, mà là các ngươi."

Thời lão Tứ nhíu nhíu mày, "Ý tứ của ngươi, Ngô gia sẽ vì nhược điểm bình thuốc này, muốn g.i.ế.c ta?"

Chuyện này không thể đi?

Thời Khanh Lạc thấy gã không tin, "Nghe nói dưới tay Ngô đại thiếu đều có người bỏ mạng, nếu ngươi không tin, cảm thấy mình có thể cùng đấu với gã, thì ngươi cứ giữ lại."

Nàng lại ý vị thâm trường nói: "Ngô Gia chủ và nhi tử của ông ta, nếu bị sung quân biên cương, đến lúc đó chỉ còn lại có một đám nữ nhân và trẻ em, tài sản của Ngô gia kia, nói không chừng người con rể này là ngươi có thể được chia không ít."

Nghe nói như thế, Thời lão Tứ động lòng.

Thời lão thái thái vỗ chân, phân phó Thời lão Tứ, "Nghe theo Khanh Lạc đi."