Cứ như vậy, Tiêu Nguyên Thạch dỗ dành được người xong, người Tiêu gia quyết định quay về phủ tướng quân.
Tiêu Nguyên Thạch quay ra người xem náo nhiệt bên ngoài, nở nụ cười rất nho nhã.
Ông ta muốn đi con đường nho tướng.
“Vừa rồi trong nhà có chút mâu thuẫn nhỏ, làm mọi người chê cười rồi.”
Ý tứ vô cùng rõ ràng, nhà ta không có chuyện gì lớn, các ngươi cũng đừng truyền nhảm ra ngoài.
Những người khác đều cười cười, mặt ngoài chưa nói gì, còn trong lòng thì không nghĩ như vậy.
Lâu lâu mới có náo nhiệt thế này, toàn bộ kinh thành cũng hiếm khi gặp được, tất nhiên phải về nhà hoặc cùng bằng hữu thân thích tán gẫu một chút.
Lúc Tiêu lão thái gần đi vào, còn lôi kéo người bạn mới, nắm tay vị lão thái thái kia nói vài câu.
Cố ý cường điệu rằng ngày mai muốn mời vị lão thái thái kia đi dạo cửa hàng dệt vải.
Thời Khanh Lạc nói, đi vào kinh thành, đừng chỉ mãi nhốt mình trong phủ tướng quân, nên tìm một vài người có sở thích hợp nhau hoặc là người có thân phận tương đồng làm bằng hữu.
Người đối diện cũng là một lão thái thái đến từ thôn nhỏ, cùng bà ta có được tiếng nói chung.
Hơn nữa vị lão thái thái này còn là người nhiệt tình, nếu đứa súc sinh lão nhị muốn cấm túc bà ta, vị lão thái thái này khẳng định sẽ có thể giúp bà ta truyền ra ngoài.
Sau khi Tiêu Nguyên Thạch nghe được, trong lòng bực bội dữ dội, lại không thể mở miệng ngăn cản.
Vị lão thái thái kia rất đồng tình với Tiêu lão thái, cảm thấy con dâu của bà không quá hiếu thuận, nhìn qua nhi tử cũng không phải là loại người đáng tin cậy.
Bà ta kéo tay Tiêu lão thái nói: “Được, ngày mai chúng ta cùng đi dạo phố, ngươi có việc thì bảo cho tức phụ hoặc tôn tử tới gọi ta.”
Hiếm khi mới gặp được một người cũng từ thôn lên, có thể làm bạn trò chuyện bên cạnh, bà ta cũng không hy vọng Tiêu lão thái thật sự hồi thôn.
Tiêu lão thái cười nói: “Được rồi!”
Nói xong lúc này mới đi theo phu thê Tiêu Nguyên Thạch trở về phủ tướng quân.
Mới vừa ngồi xuống, Tiêu Nguyên Thạch còn chưa mở miệng, lão thái thái đã lôi kéo ông ta khóc lóc kể lể.
“Lão nhị à, hôm nay nương cũng không nghĩ sẽ nháo đến bên ngoài, làm người khác chế giễu, nhưng tức phụ của ngươi cùng đệ đệ nàng ta, thực sự là quá khi dễ người khác.”
Tiếp theo còn nói phóng đại rằng Cát Xuân Nghĩa không tôn kính bà ta, rồi chuyện đánh đám người Tiêu lão đại nói một lần.
Cát Xuân Nghĩa không nhịn xuống được nên cãi lại, “Các ngươi tát tỷ của ta một cái, rõ ràng là các ngươi khi dễ người khác.”
Đôi mắt tam giác của Tiêu lão thái liếc nhìn hắn ta, quay sang Tiêu Nguyên Thạch: “Ngươi xem, lúc này ta mới nói một câu, nó đã bắt đầu chống đối.”
“Ta chính là nương sinh ngươi dưỡng ngươi, nó là cái thá gì?”
“Ở phủ tướng quân ăn nhờ ở đậu giống như thiếu gia, ngươi còn giúp nó tìm học viện, bồi dưỡng nó luyện võ.”
“Hiện tại nó có thể vênh váo tự đắc, bất kính với nương ngươi như vậy, về sau thành danh, còn sẽ nhận người tỷ phu là ngươi sao?”
“Có người chính là đồ vô ơn, ngươi đừng bị thổi gió qua bên gối, đến mức tỷ đệ này làm cái gì ngươi cũng không biết.”
Thời Khanh Lạc nói, không thể chỉ biết nháo, còn phải đúng thời điểm châm ngòi làm xấu quan hệ mấy đứa súc sinh này.
Bà ta càng nghĩ càng thấy đúng, cho nên bắt đầu nhân cơ hội.
Bà ta lại tiếp tục khóc ròng: “Nương thừa nhận bởi vì trước kia ngươi là lão nhị, cho nên đối với ngươi có hơi xem nhẹ, nhưng ta từ khi ngươi còn nhỏ đã cho ngươi ăn no mặc ấm, thời điểm ngươi đi quân doanh, cả ngày ta lo lắng thấp thỏm đến ngủ không được.”
Đám người nhà cũ Tiêu gia cũng nói: “Đúng vậy, ngươi mới vừa đi mấy tháng, chúng ta cả ngày đêm đều ngủ không được, nương của ngươi thường xuyên bừng tỉnh, lo sợ ngươi xảy ra chuyện.”
Lời này nửa thật nửa giả, lo lắng đúng thật là có, nhưng mà không khoa trương như vậy.
Tiêu Nguyên Thạch nghe được lời này của hai người, mày nhíu lại.
Trong lòng cũng có chút cảm nhận, ngẫm lại năm đó tuy rằng bị xem nhẹ, nhưng cha nương đối xử với ông ta cũng không tính là quá khắt khe.
Chỉ là bất mãn với việc ông ta một hai muốn cưới Khổng thị, trọng điểm hơn là bọn họ đối xử với Khổng thị quá khắt khe.
Đương nhiên, trong lòng ông ta cũng không vì vậy mà mềm đi, những người này làm ông ta mất mặt, ông ta còn nhớ rõ.
Ngẩng đầu nhìn thấy vẻ mặt phẫn nộ, đôi tay nắm chặt thành quyền của Cát Xuân Nghĩa, mày ông ta nhăn đến càng sâu, có vài phần bất mãn.
Mặc kệ nói như thế nào, đây cũng là cha nương và ca ca đệ đệ của ông ta, ông ta muốn đối đãi thế nào đều có thể, nhưng không tới phiên cậu em vợ ở nhà phát uy làm phúc.
Lại nói, nếu hôm nay không phải cậu em vợ xen vào việc người khác, đánh Ngô thị và mấy người lão đại, lão thái thái sao có thể nổi điên chạy tới cửa phủ tướng quân nháo.
Vốn dĩ ông ta còn cảm thấy cậu em vợ này không tồi, chỉ cần dạy bảo bồi dưỡng tốt, tương lai sẽ trợ lực được cho ông ta.