Quả nhiên, nụ cười của Tiêu Hàn Tranh càng sâu, được tiểu tức phụ thừa nhận cùng khẳng định, hắn rất vui vẻ.
Đặc biệt là ngoại trừ việc tiếp tục đi thi công danh làm đùi lớn cho nàng, hắn cũng hi vọng có thể giúp tiểu tức phụ gánh vác chuyện trong nhà.
Nàng quan tâm như vậy, khiến lòng hắn thật ấm áp, cũng làm hắn nhiều thêm một loại cảm giác mong chờ đối với đại nghiệp làm giàu trong tương lai của tiểu tức phụ.
Hắn nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng: "Được, những chuyện này cứ giao cho ta."
Thời Khanh Lạc lại nói cho hắn về những ý tưởng khác của mình.
"Ta thấy trước cửa thôn còn có một mảnh đất hoang không ai mua, ta cũng muốn mua lại."
"Sau đó xây một căn nhà riêng lẻ, bên ngoài là cửa tiệm, bên trong là sân nhỏ, vừa có thể ở lại có thể để đồ."
"Đến lúc đó đồ mà xưởng của chúng ta sản xuất ra đều có thể đặt bán ở cửa tiệm, thu hút thêm nhiều người đến thôn và huyện chúng ta."
Muốn dẫn dắt cả thôn cùng huyện làm giàu, xây dựng danh tiếng, ràng buộc lợi ích của càng nhiều người vào với nhau thì trước tiên phải tăng mức sống lên mới được.
Thời Khanh Lạc nghĩ tới nghĩ lui, liền nghĩ đến dùng hàng hóa ở xưởng hấp dẫn thương nhân từ nam chí bắc, chủ động đến thôn Hạ Khê mua hàng.
Có lẽ sẽ có một ngày, huyện Nam Khê nho nhỏ này cũng có thể trở thành một nơi buôn bán hàng hóa quan trọng của Đại Lương.
Thật ra thì mục tiêu ban đầu của nàng chính là ăn no mặc ấm, sống sót ở Đại Lương.
Nhưng sau khi trong tay có không ít tiền bạc, nàng cảm thấy, nếu đã đi đến thời đại này, không làm chút gì thì thật uổng phí.
Đặc biệt là khi nhìn thấy rất nhiều người thôn trong một năm lại không có lấy một bộ quần áo mới, thậm chí đến việc giải quyết ấm no cũng khó khăn
Mặc dù cuộc sống của người ở huyện thành tốt hơn trong thôn, nhưng cũng có rất nhiều người nghèo khổ.
Nàng thường xuyên nhìn thấy gương mặt vàng vọt, gầy còm, mặc quần áo chắp vá của những thiếu nam thiếu nữ và trẻ con trên đường, trong lòng nàng thật sự rất khó chịu.
Dù sao thì ở hiện đại cũng khó mà thấy được những chuyện như thế này.
Cho nên không chỉ vì tiền và lợi ích, Thời Khanh Lạc đột nhiên muốn làm chút gì đó cho cái thời đại này, không nói đến chuyện tương lai, ít nhất là bắt đầu từ việc thay đổi chất lượng cuộc sống của người dân xung quanh.
Đúng lúc nàng cũng không phải người thích nhàn rỗi, có mục tiêu, thì càng hăng hái.
Tiêu Hàn Tranh nghe nàng nói xong, gật đầu nói: "Được, ngày mai chúng ta liền cùng nhau đi mua."
"Lúc ta trở về huyện thành, gặp được Bạch Hủ, hắn ta nói tiểu thuyết của ta đã được in ra rồi, bán rất được, sau này nhất định sẽ càng bán đắt, tổng số tiền được chia không phải ít."
"Đến lúc đó ta sẽ nói với bên ngoài, dùng tiền mà Ngô gia cho để mua đất, sau đó liền nói tiền mua gia súc và thuê người là dùng tiền nhuận bút của ta."
Đột nhiên mua nhiều đất như vậy, vừa muốn nuôi trồng vừa muốn mở cửa tiệm, tốt nhất vẫn là nên đưa ra một lời giải thích hợp lý, như vậy mới không dễ dàng bị người khác đố kị nhìn chằm chằm.
Khi ngươi và mọi người đều giống nhau, rất nhiều người sẽ vì ngươi có tiền mà ghen ghét đố kị, làm chuyện xấu xa.
Nhưng khi khoảng cách giữa ngươi và mọi người kéo ra quá xa, khi đó bọn họ sẽ cảm thấy không cách nào có thể đuổi kịp ngươi.
Ngươi sẽ biến thành sự tồn tại mà bọn họ ngưỡng vọng, ngược lại sẽ không bị ghen ghét đố kị nữa mà chỉ là hâm mộ muốn học hỏi theo ngươi.
Có thể sẽ có đồng môn khinh thường chuyện hắn viết tiểu thuyết, nhưng Tiêu Hàn Tranh hoàn toàn không để ý.
Đợi sau này hắn đứng ở vị trí cao rồi, có lẽ chuyện viết tiểu thuyết ở hiện tại cũng sẽ trở thành một câu chuyện đẹp, nhiều lúc thân phận cùng địa vị thật sự có thể quyết định sự thay đổi của rất nhiều chuyện cũng như danh tiếng.
Hơn nữa tiểu thuyết của hắn vốn cũng không phải là nói về tình yêu, càng không sợ bị người khác phê bình.
Thời Khanh Lạc gật đầu cười nói: "Vẫn là huynh suy nghĩ chu đáo, cứ giải thích như vậy đi."
"Bây giờ tiểu thuyết của huynh có thể kiếm nhiều tiền, người trong thôn cũng sẽ cảm thấy, quả nhiên là người có học như huynh rất lợi hại."
"Người ở huyện thành, cho dù có xem thường, cũng không có cách gây khó dễ cho huynh, nhiều nhất là miệng lưỡi chua chát một tí."
Nàng chuyển đề tài, kiến nghị nói: "Lão Tiêu, ta cảm thấy huynh có thể sắp xếp bài tập và tài liệu thi cử in thành sách bán ra."
"Không chỉ có thể kiếm tiền, còn lấy được danh tiếng tốt, sau đó làm cho các thư sinh của Đại Lương đều biết Tiêu Hàn Tranh của huyện Nam Khê rất lợi hại, sách tham khảo thi cử của bọn họ là do huynh soạn."
"Ít nhất cũng giúp huynh có một khởi đầu tốt."
Bây giờ không có các loại sách tham khảo và tài liệu thi cử giống như hiện đại, có thể lợi dụng lỗ hổng này nâng cao danh tiếng.
"Danh tiếng truyền ra cũng có lợi cho việc thi cử nhân và tiến sĩ trong tương lai của huynh, làm cho phụ thân cặn bã kia có chút kiêng kị, không dám giở trò quỷ."
Ở cổ đại danh tiếng rất quan trọng, vận dụng tốt thì chính là một cây kiếm sắc bén.
Mặc dù là cây kiếm hai lưỡi, nhưng bọn họ cố gắng làm sắc bén một mặt là tốt rồi.
Tương lai nàng sẽ dùng sự nghiệp làm giàu ràng buộc lợi ích của nhiều người, tiểu tướng công dùng học thức của hắn ràng buộc nhiều người có học.
Những thế gia đại tộc hoặc quyền quý muốn động tới bọn họ cũng phải nhìn một chút xem có được hay không, ít nhất cũng sẽ có chút kiêng dè.
Cho nên bây giờ bọn họ phải bắt đầu làm một ít chuyện, vì sự sinh tồn của tương lai mà ổn định nền móng.
Tiêu Hàn Tranh phát hiện tiểu tức phụ suy tính rất lâu dài và chu đáo, rất ăn ý với hắn, trong đó có một ít suy nghĩ mà hắn đã từng nghĩ qua.
Hắn tương đối hứng thú hỏi: "Sách và tài liệu thi cử mà nàng nói là làm như thế nào?"
Mặc dù từ ý nghĩa trên mặt chữ hắn cơ bản đã hiểu, nhưng càng muốn nghe tiểu tức phụ phân tích.
Thời Khanh Lạc liền đem tình huống đại khái về bài tập và tài liệu tham khảo ở hiện đại nói cho Tiêu Hàn Tranh.
Ví dụ như phiên bản cổ đại của cuốn .
Nàng cảm thấy Tiêu Hàn Tranh là một đại lão sống lại, vì vậy sẽ hiểu rõ chuyện thi cử sau này, cũng không khó để soạn ra bài tập và tài liệu thi cử.
"Chúng ta có thể đi từng bước một, bây giờ huynh là tú tài, có thể soạn tập tài liệu dùng để thi tú tài. Chờ sau khi huynh thi đậu cử nhân, lại soạn ra thứ liên quan."
Tiêu Hàn Tranh suy nghĩ chốc lát, càng nghĩ càng cảm thấy có thể làm được.
"Được, chờ sau khi ta viết thêm một ít bản thảo tiểu thuyết đưa cho Bạch Hủ, ta liền viết một quyển tài liệu và bài tập chuyên về việc thi tú tài."
Trên mặt Thời Khanh Lạc mang theo ý cười, nhéo lòng bàn tay hắn một cái: "Lão Tiêu, huynh nhất định sẽ làm được, ta tin huynh."
Tiêu Hàn Tranh cúi đầu nhìn nàng khẽ cười nói: "Ta nhất định sẽ không phụ lòng tin của nương tử."