Một số người khác cũng nhìn đám người Tiêu gia với vẻ mặt vô cùng ghét bỏ.
Người Tiêu gia lại bị xem là ăn mày.
Cả người Tiêu đại lang đều muốn sụp đổ.
Nghĩ đến lời Thời Khanh Lạc nói với bọn họ, Nhị thúc là đại tướng quân quyền quý, ông ta được Thánh Thượng trọng dụng, bọn họ thân là người nhà, cũng không cần sợ ai, bằng không chính là làm phủ tướng quân mất mặt.
Vì thế gã phô trương thanh thế trừng mắt nhìn mấy thiếu niên kia: “Chúng ta chính là người nhà của Uy Viễn tướng quân, không chấp nhận bị các ngươi chửi bới.”
“Có tin ta tìm nhị thúc đưa các ngươi vào đại lao không.”
Gã lặp lại những lời vừa rồi nên với lính gác cửa thành.
Vài tên thiếu niên nghe được lời này sắc mặt đều thay đổi.
Không phải sợ giam vào đại lao, mà là chịu không nổi sự vũ nhục này.
Một thiếu niên trong đó cười nhạo: "Tướng quân này cũng thật lớn, ta thật sự muốn xem thử Uy Viễn tướng quân có dám đưa chúng ta vào tù hay không."
Gia tộc của thiếu niên này cũng là gia tộc quyền quý mới, nhưng cũng không kém hơn đại tướng quân này.
Trưởng bối của thiếu niên càng không phải là người tầm thường.
Lúc này thiếu niên cầm đầu đám công tử cười lạnh nói: “Đúng vậy, chỉ là một Uy Viễn đại tướng quân mà thôi, thật sự xem mình là rất lớn sao.”
Vị này chính là công tử danh môn thế gia công tử, con vợ cả của Quốc công phủ.
Tiêu đại lang vừa nghe tên này dám nhục nhã nhị thúc nhà mình: “Ngươi đừng quá kiêu ngạo, ngươi cứ chờ mà xem, xem nhị thúc ta sẽ xử ngươi như thế nào, để ngươi không thể nói lời bậy bạ nữa.”
Ở trong thôn Tiêu đại lang quen thói ngang ngược, người Tiêu gia lại sủng ái, từ sau khi Tiêu lão nhị làm tướng quân, đi huyện thành cũng có người vây quanh.
Thiếu niên trẻ tuổi nóng tính, hơn nữa dọc theo đường đi chịu không ít cực khổ, cho nên liền bạo phát.
Dù sao Thời Khanh Lạc nói, bọn họ gây ra chuyện gì, đều có nhị thúc thu dọn.
Tên thiếu niên kia cũng nổi giận: “Bây giờ ta có thể làm cho ngươi cút khỏi đây.”
Nói xong thì vẫy tay một cái, cho người nô bộc đi lên đánh người.
Ở kinh thành thiếu niên này nổi danh ăn chơi trác táng, đặc biệt là còn có một người dì là đương kim Thái Hậu, từ trước đến nay đều đi ngang ở kinh thành.
Lúc này gặp được một tên ăn mày còn kiêu ngạo hơn mình, không thể chịu đựng được.
Vì thế nô bộc không chút do dự xông lên đi, đánh cho Tiêu đại lang một trận.
Lão gia tử và lão thái thái nhìn thấy trưởng tôn báo bối bị đánh, đau lòng muốn chết.
Lão gia tử gọi hai đứa nhi tử và mấy đứa cháu trai khác, lão thái thái cũng mang theo nữ quyến đi lên đánh nhau với những nô bộc đó.
Chẳng mấy chốc, con đường trở thành một mớ hỗn độn.
Tiêu nhị lang càng thừa dịp mọi người không đề phòng, xông lên cho thiếu niên cầm đầu một quyền.
Tuy rằng gần đây Tiêu nhị lang ăn không ăn, đánh cũng không mạnh, nhưng lẽ nào người bị đánh lại không đánh trả.
Vì thế liền mang theo một đám thiếu niên và nô bộc, trực tiếp đi lên đánh lộn.
Ồn ào đến mức tới tận nha môn.
Không có biện pháp, ai bảo trong đó có tiểu công tử của phủ Quốc công được sủng ái nhất.
Phủ Uy Viễn tướng quân.
Giờ này Tiêu Nguyên Thạch đã trở về nhà, đang cùng kiều thê nói chuyện.
Đột nhiên quản gia tới báo.
“Tướng quân, kinh đô phủ doãn phái người lại đây có việc bẩm báo.”
Tay cầm ly trà của Tiêu Nguyên Trạch dừng một chút.
Ông ta không có qua lại với phủ doãn ở kinh thành, đối phương phái người đến phủ tướng quân bẩm báo cái gì?
Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy, nhưng ông ta vẫn mở miệng nói: "Mời người vào."
Rất nhanh liền có một tên nha dịch đi vào, hành lễ trước: "Bái kiến Uy viễn đại tướng quân."
Tiêu Nguyên Thạch mỉm cười giơ tay lên một cái: "Miễn lễ, có chuyện gì?"
Ông ta là vị trí thấp trèo lên trên, đến bây giờ được phong làm Uy viễn đại tướng quân, ngoại trừ chiến công của bản thân, cũng là vì ông ta là người hòa nhã.
Ông ta vẫn luôn biết tiểu quỷ khó dây dưa, cho nên từ trước tới nay sẽ không vì chuyện nhỏ mà làm ra vẻ khiến người ta ghi hận.
Ở kinh thành cũng là hành sự cẩn thận, cố gắng không đắc tội với người khác.
Nha dịch nhìn Tiêu Nguyên Thạch nói: "Đại tướng quân, người nhà của ngài đánh nhau với tiểu thiếu gia của phủ Trần Quốc công, bây giờ vô cùng ồn ào, đại nhân nhà ta nói, xin ngài đi xem một chút."
Đối với người nhà của tướng quân, nha dịch cũng là một lời khó nói hết.
Cái ly trên tay Tiêu Nguyên Trạch suýt nữa thì rơi xuống: "Cái gì? Người nhà của ta? Không thể nào, người trong nhà ta vẫn còn ở huyện Nam Khê."
"Nhưng bọn họ cầm lộ dẫn, tự xưng là người nhà của ngài, cho nên xin ngài đến xác nhận một chút."
Tiêu Nguyên Thạch siết chặt ly trong tay, thiếu chút nữa bóp vỡ: "Được, ta cùng ngươi đi một chuyến."
Sau đó ông ta đứng dậy, cho Cát Xuân Như đã thay đổi sắc mặt một ánh mắt trấn an.
Trong lòng mặc niệm, ngàn vạn lần đừng là những người ở huyện Nam Khê chạy tới.
Cát Xuân Như đưa mắt nhìn hai người đi ra khỏi cửa, nháy mắt trầm mặt xuống..
Đã hơn một tháng nàng ta không nhận được tin tức của Hạnh Hồng, những người ở quê đó sẽ không đến thật chứ?
Không đâu, nhất định không phải.
Mặc dù mặc niệm như thế, nhưng lòng lại nhịn không được sinh ra một loại dự cảm xấu.
Bên ngoài đường nam, người hai bên đánh nhau hỗn loạn đã bị người của kinh đô phủ doãn kéo ra.
Người của Tiêu gia nhìn thấy quan ở kinh thành lại ăn nói khép nép với tên tiểu tử phách lối kia, nhất thời trong lòng lộp bộp một chút.
Hình như bọn họ vừa gây họa rồi.
Nhưng rõ ràng là đối phương sai mà!
Đang suy nghĩ phải làm thế nào, tên nha dịch kia liền đưa Tiêu Nguyên Thạch tới.
Lão thái thái lanh mắt, nhìn thấy Tiêu Nguyên Thạch trước.
Lập tức ngồi dưới đất khóc om sòm lên: "Đánh c.h.ế.t người rồi, ta là nương của Uy viễn tướng quân, các ngươi đây là muốn ức h.i.ế.p người già mà!"
Tiêu Nguyên Thạch vừa đi đến: "..." Ông ta có thể xoay người giả vờ như chưa từng đến không.
Trong lòng không khỏi kinh ngạc, sao mấy con sâu hút m.á.u này lại đến đây? Nhìn qua còn nhếch nhác như vậy, thật giống như ăn mày.
Mấu chốt là ông ta vừa đến, nương liền ngồi trên đất khóc lóc om sòm, mặt của ông ta cũng sắp xanh mét rồi.
Lão thái thái thấy nhi tử thứ hai đến, lại đứng ngẩn người ở cách đó không xa.
Trên mặt ngoại trừ kinh ngạc, còn có sự ghét bỏ mà bà ta có thể nhìn ra được.
Giống như lời mà Thời Khanh Lạc nói, được phú quý liền không muốn nhận cha nương, quả nhiên chính là một đứa súc sinh không bằng heo chó.
Vì vậy bà ta ủy khuất nhìn nhi tử, khóc lóc đứng lên: "Nhị Thạch đầu, cuối cùng ngươi cũng đến rồi, nương và cháu của của ngươi sắp bị những người này ức h.i.ế.p c.h.ế.t rồi."
Tiêu Nguyên Thạch: "..." Không, ta không muốn đến chút nào.