Hắn cũng muốn nhanh chóng kiếm tiền, cũng không thể để một mình tiểu tức phụ gánh vác.
Đặc biệt là lúc trước hắn có nói tiền hắn viết thoại bản và xem bệnh cho người ta một tháng sau sẽ dùng mua đất xây nhà
Nếu nàng đã kiếm được tiền trước, hắn cũng sẽ không dành xây nhà mới với nàng,như vậy quá xa lạ, bọn họ là phu thê .
Tiêu Hàn Tranh nhìn vào mắt nàng, sáng rực tràn đầy tín nhiệm.
Nàng cười gật đầu, “Ta tin tưởng thoại bản của Tranh ca khẳng định bán được rất nhiều, ta chờ xài tiền của huynh.”
Nam nhân có trách nhiệm là chuyện tốt, đặc biệt là nam nhân có thể cho bỏ tức phụ tiêu tiêu tiền của mình.
Hơn nữa đối với nam nhân nhà mình, nên khen thì phải khen, nên dỗ dành thì phải hống.
Phải làm tiểu bảo bối của hắn.
Quả nhiên, trong nháy mắt ý cười trong mắt Tiêu Hàn Tranh càng đậm hơn: “Được, về sau tiền kiếm được đều giao cho nàng, nàng muốn xài như thế nào cũng được.”
Tiểu tức phụ ngọt ngào như vậy, thật sự làm cho hắn không thể từ chối được.
Thời Khanh Lạc hoan hô lại hôn lên sườn mặt của Tiêu Hàn Tranh: “Tranh ca uy vũ, thích huynh nhất!”
Nàng chưa từng nói chuyện yêu đương nhưng vẫn có biết làm nũng.
Trước kia cũng vì nàng thường xuyên làm nũng ông ngoại và ông nội gia gia đều không có cách nào với nàng, giúp nàng nói với cha mẹ, để cho nàng có thể lựa chọn làm chuyện mình thích.
Tất nhiên, đối với cha mẹ ruột, nàng cũng không xa cách, nhìn thấy người thì làm nũng, không thấy được người thì gọi điện thoại video dỗ cho đối phương vui vẻ.
Cũng làm cho cha mẹ ruột rất bất đắc dĩ, trừ bỏ chuyện chấp nhất nàng tiếp nhận kinh doanh trong nhà, còn những mặt khác gần như là muốn gì được đó.
Cho nên tuy rằng cha mẹ bận công việc, không có nhiều thời gian ở cùng nàng, nhưng nàng và cha mẹ vẫn thân thiết.
Nghĩ đến chỗ này, nàng nhịn không được nhớ người nhà.
Cũng không biết đôi em trai sinh sinh của nàng như thế nào, có làm việc theo kế hoạch của cha mẹ không, hay là hành xử khác người giống như nàng?
Ai, xuyên qua nơi này, trò hay cũng xem không được.
Cảm nhận được tiểu tức phụ đang vui vẻ bỗng nhiên có chút ủ rũ.
Tiêu Hàn Tranh không nhịn được quan tâm hỏi: "Sao đột nhiên lại không vui rôi?”
Hắn không có trêu chọc nàng đi?
Thời Khanh Lạc thở dài, cũng không che giấu, nói đúng sự thật: “Nhớ người nhà.”
Tiêu Hàn Tranh nhịn không được nắm thật c.h.ặ.t t.a.y nàng, sau đó nghiêng người ôm nàng.
“Hiện tại nàng còn có chúng ta mà.” Hắn có chút sợ hãi, sợ hãi đột nhiên tiểu tức phụ sẽ biến mất, khi đó hắn phải làm sao đây.
Thời Khanh Lạc dựa đầu vào vai hắn cọ cọ nói: "Ừ, hiện tại ta cũng chỉ có người nhà huynh.”
Cũng may còn có mấy người Tiêu mẫu và tiểu tướng công, nếu không nàng cũng không biết, mình có thể vui vẻ sống ở thời đại này hay không.
“Ân, ta sẽ không rời bỏ nàng.” Tiêu Hàn Tranh nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng nói.
Cảm xúc Thời Khanh Lạc tới nhanh, đi cũng nhanh.
“Đi thôi, chúng ta đi đến nhà của tộc trưởng.”
Tới đâu hay tới đó đi.
Càng tự mình an ủi, nói không chừng sau này nàng c.h.ế.t ở chỗ này, còn có thể trở về nữa.
Tiêu Hàn Tranh nắm tay của Thời Khanh Lạc, từ nhà đi đến nhà của tộc trưởng.
Trên đường đi gặp người trong thôn, đều rất khách khí chào hỏi.
Cũng chính vì sau khi hắn thi đậu tú tài, lại không thay đổi thái độ đối tức phụi mọi người, không nghênh ngang kiêu ngạo tự mãn, cho nên rất có danh tiếng trong thôn.
Mọi người cũng không cảm thấy có khoảng cách với Tiêu Hàn Tranh, rất vui vẻ chào hỏi hắn.
Sau khi hai người đi xa, người trong thôn tụ lại nói chuyện.
“Lại nói, tình cảm giữa Tiêu tú tài và tức phụ mình cũng thật tốt.”
“Mới nhìn đã biết tức phụ hắn là người biết buôn bán, mới vào nhà đã xung hỷ giúp hắn tỉnh lại, lại chỉ dẫn người nhà hắn làm đậu phụ kiếm sống, cô nương có phúc khí như thế này, nếu đến nhà ta, ta cũng thích nữa.”
"Điều quan trọng nữa là, không sợ bị người Tiêu gia ức hiếp, nếu giống như Khổng Thị, Tiêu tú tài đi học và đi thi cũng không an tâm.”
"Dù gì cũng là đồ đệ của lão thần tiên, làm sao có thể bị Tiêu gia gây khó dễ.”
"Tiêu tú tài cũng là có phúc, có thể tìm được người tức phụ như vậy, nhìn hai người họ thật xưng đôi.”