Lúc này Thời Khanh Lạc mới dừng lại động tác đánh Thời lão tứ, buông người ra.
Nàng xoa xoa nắm tay, tức giận nói: “Nãi nãi lên tiếng sớm một chút, ta cũng không cần phải vất vả như vậy.”
Thời lão thái: “…” Ngươi vất vả cái rắm.
Ngươi mà vất vả thì con ta tốt hơn ngươi sao?
Thời lão tứ được buông ra, lập tức trốn phía sau lão thái thái, vừa xoa xoa mặt vừa xoa xoa tay.
Nha đầu c.h.ế.t tiệt kia đánh người thật sự quá đau, khó trách Tam ca cùng các tẩu tẩu ai nấy đều sợ nàng.
“Nương, chính sự quan trọng hơn.” Gã kéo kéo tay áo Thời lão thái, thấp giọng nói.
Lúc này Thời lão thái mới nén lại nóng giận, nói với Thời Khanh Lạc: “Đại Nha, hôm nay chúng ta đến là muốn nói một chuyện tốt với ngươi.”
Thời Khanh Lạc vừa nghe liền đoán được, những người này trừ muốn cách làm đậu phụ ra thì còn muốn thuốc nổ đất nữa.
Bọn họ muốn diễn trò thì nàng góp chút sức cho vui, liền nói: “Là chuyện tốt gì?”
Thời lão thái nói: "Người Ngô gia có hứng thú với cái 'Quả cầu nhỏ' của ngươi, bọn họ muốn mua.”
Thời Khanh Lạc ngắm nghía sợi dây mây hỏi: “Giá cả thế nào?”
Thời lão tứ mở miệng, “Năm lượng bạc một quả.”
Thời Khanh Lạc nhướng mày, “Muốn bố thí cho ăn mày à?”
Nàng lại cười như không cười nhìn Thời lão tứ: “Các người đã ăn chặn bao nhiêu tiền trong đó rồi?”
Thời lão tứ: “…” Nha đầu này là hồ ly biến thành sao, tinh ranh như vậy.
Trong lòng gã hận chuyện bị nàng đánh lúc nãy, nhưng trên mặt lại nở nụ cười tươi: “Ngươi nói đùa, chúng ta chỉ là bên trung gian, phía Ngô gia nói sẽ cho bọn ta một ít riêng.”
Đây là không thừa nhận bọn họ ăn chặn tiền.
Thời Khanh Lạc cũng lười truy hỏi tiếp vấn đề này, “Ngươi đi nói với Ngô gia, một trăm lượng một quả 'Cầu đen nhỏ', bọn họ muốn thì mua, không muốn thì thôi, ta đây không lo không bán được.”
Đầu Thời lão tứ tràn đầy hắc tuyến, “Một trăm lượng, ngươi đi ăn cướp còn nhanh hơn đó.”
Ngô gia định giá mua mười lượng bạc một quả, bọn họ liền âm mưu ăn của nàng một quả năm lượng bạc.
Nha đầu c.h.ế.t tiệt kia thật đúng là phách lối, vừa hô giá đã dám hô cao hơn Ngô gia những mười lần.
Thời Khanh Lạc cười lạnh: “Một trăm lượng bạc một quả, mua quả cầu đen nhỏ do sư phụ của ta luyện chế, là Ngô gia kiếm lời rồi.”
“Ngươi xem Ngô gia nghèo khổ giống như các ngươi à? Một chút nhãn lực cũng không có.”
Đám người Thời lão tứ: “…” Nói chuyện thì cứ nói chuyện đi, sao lại chọc ngoáy bọn họ!
Nha đầu c.h.ế.t tiệt này quá đáng ghét.
Ngưu thị líu lưỡi nói: “Nhưng một trăm lượng một quảquả, có phải quá đắt hay không?”
Một trăm lượng một quả cầu màu đen nhỏ, lúc trước muốn đưa nha đầu c.h.ế.t tiệt này đi Ngô gia kết thân cũng là cái giá này.
Thời Khanh Lạc nhướng mày nói: “Biết Bạch gia không? Hôm nay còn tới nhà của chúng ta ăn cơm đó.”
“Ngô gia không ra được cái giá này, nhưng Bạch thiếu gia thì có thể."
“Các ngươi chỉ cần đi nói chuyện này cho Ngô gia, tám chín phần mười bọn họ sẽ đồng ý.”
“Sau đó một cái quả cầu màu đen nhỏ, các ngươi có thể tăng giá thêm năm lượng hoặc là mười lượng bạc rồi nói cho Ngô gia, coi như phí các ngươi chạy chân và thuyết phục ta.”
"Thấy chưa, ta còn nghĩ cho các người nữa đó.” Nàng nháy mắt với đám cực phẩm Thời gia một cái.
Dù sao tiền là Thời lão tứ đi lấy, chờ nàng làm ra quả cầu màu đen nhỏ có hiệu quả hữu hạn, khi đó nghiên cứu không ra phối phương chính xác, Ngô gia chủ muốn giận chó đánh mèo cũng sẽ nhằm vào Thời gia.
Đặc biệt là đám cực phẩm còn kiếm lời được một khoản nhỏ.
Lúc trước nàng còn nghĩ phải lấy nguyên nhân gì đi tìm Thời lão tứ, nói chuyện bán thuốc nổ đất cho Ngô gia.
Ai biết đám cực phẩm này lại chủ động đưa tới cửa
Nếu chủ động đưa tới, thì nàng phải nắm bắt mới được.
Ai bảo đám cực phẩm này còn nhớ thương cách làm đậu phụ của nàng.
Nếu không phải giá trị vũ lực của nàng không thấp, có thể đoán được đám cực phẩm Thời gia này khẳng định sẽ ở Tiêu gia tác oai tác quái rồi.
Người Thời gia: “…” Bọn họ mới không tin nha đầu c.h.ế.t tiệt này sẽ có lòng tốt như vậy.
Chẳng qua bọn họ lại cự tuyệt không được.
Thời lão thái quay đầu hỏi Thời lão tứ: “Con đi Ngô gia hỏi một chút, nói nếu nhà họ không mua, Bạch gia sẽ mua.”
Tuy rằng bà ta là một lão thái thái ở nông thôn, nhưng cũng biết có người tranh giành, sẽ bán được giá càng tốt hơn.
Chỉ là một quả lại có thể để cho nha đầu c.h.ế.t tiệt kia kiếm nhiều như vậy, bà ta thật là đau lòng.
Thời Khanh Lạc cũng cười nói: “Đúng vậy, ngươi cứ việc nói như vậy với Ngô gia đi.”
Nàng suy đoán sỡ dĩ hôm nay đám cực phẩm Thời gia tới, chắc là do gã sai vặt theo dõi kia trở về bẩm báo, có khả năng Ngô gia hiểu lầm Bạch Hủ cũng muốn mua quả cầu nhỏ màu đen.
Hoặc là sợ Bạch Hủ phát hiện ra quả cầu màu đen nhỏ, muốn đoạt tiên cơ, lúc này Ngô gia mới chờ không được.
Nếu không phải Tiêu Hàn Tranh là tú tài tiểu tam nguyên nổi danh ở huyện thành, bọn họ xảy ra chuyện gì sẽ rất dễ bị phát hiện.
Với lại lúc này đã đổi huyện lệnh, Ngô gia đang ở nơi đầu sóng ngọn gió, nếu là lúc trước thủ đoạn của Ngô gia sẽ không ôn hòa như vậy.