Xuyên Không Ta Sinh Con Cho Nam Phụ Phản Diện

Chương 10: 10: Về Nhà




Sau hai ngày ở bệnh viện thì cuối cùng cô cũng được quay lại với ngôi nhà thân thuộc của bản thân. Diệp Tinh đứng trước tòa biệt thự uy nga rộng lớn, cô phải há hốc mồm vì độ quành chán của nó. Cứ như thể cô đang nằm mơ vậy, cái căn biệt thự này chắc tầm một cái sân bóng đá.

Diệp Tinh cô đưa mắt nhìn một lượt, không ngờ đây thực sự là ngôi nhà trong tiểu thuyết nhắc tới, phải nói là quá là khủng đi mà.

Cô từ bước đi vào trong, bên trong tràn đầy linh khí, có thể bảo nơi đây là một bảo địa hiếm thấy. Hèn gì mà Diệp Gia lại có thể giàu có như thế, thì ra là có bảo vật phù trợ. Diệp Tinh trước khi xuyên không cô là một nhà khoa học thật, nhưng song song cô vẫn tinh vào cái gọi là phong thủy.

(Ơ hèm, lúc trước cô còn là nhà phong thủy, bói toán số một đấy.)

"Anh..tư..!" Diệp Tinh nhỏ giọng.

"Sao thế em gái nhỏ?" Diệp Thanh đứng lại quay sang nhìn Diệp Tinh, cái biểu cảm há hốc mồm của cô làm cho anh ta cười khẩy, dáng vẻ ngốc nghết của em ấy như một con cún vừa bị người ta bắt về vậy. Diệp Thanh hắn thằm nghĩ nếu Diệp Tinh mọc thêm một cái đuôi nữa không phải sẽ giống lắm sao.

"Ngôi nhà này..!" Diệp Tinh lặng lẽ quan xác bên trong, nó còn sang trọng hơn nhiều lần so với bên ngoài.

"Sao hả em gái, thích không?" Diệp Thanh xoa đầu Diệp Tinh. Lộ rõ thần thái mong chờ.



Đây là ngôi biệt phủ thứ năm của Diệp Gia ở trong nước, do ba ba thân yêu đứng tên, ngôi nhà này trước kia định làm của hồi môn cho con gái bảo Bối Diệp Tinh, nhưng nay lại bị hủy hôn. Ba ba của cô đã đặc biệt dùng món quà này để làm cô vui lên, từ giờ cô đã có ngôi nhà của bản thân mình rồi.

Cái cảm giác giàu đến ép chết người khác là như thế này sao?

"Thí..ch lắm anh ba!"

Diệp Thanh đưa mắt nhìn sang em gái, cái biểu cảm của em ấy hình như không đúng lắm. Trong bản mặt này có hơi thất vọng thì phải.

(Không phải thất vọng mà bị dọa đến sợ (^-^)>💔)

Diệp Thanh hắn không biết vì sao em gái mình lại không vui khi nhận được món quà nhỏ này, thầm nghĩ hay do ngôi nhà này quá nhỏ, hay không ngay khu mua sắm, cũng có thể là cách bày trí không hút mắt lắm có vẻ trong hơi quê mùa.

Diệp Thanh suy nghĩ hồi lâu, rồi khẽ đập tay.

"Phải rồi" Hắn vừa nhớ đến một chuyện khác.

"Hay anh đổi cho em ngôi nhà khác nhé!", hắn nhẹ nhàng nắm lấy tay của Diệp Tinh.

Lúc này Diệp Tinh cô còn đang trong cú sốc đầu đời, thì lại bị thêm một cú sốc khác hoang mang thực sự, sản nghiệp Diệp gia lợi hại cở nào mà có thể nói đổi nhà là đổi ngay, hay là bọn họ bán căn nhà này mua căn nhà khác?

Hệ thống hiện ra: Kí chủ, sản nghiệp Diệp Gia trải dài qua các nước, đây chỉ là khởi đầu cô không cần căn thẳng.



Diệp Thanh nhìn sắc mặt Diệp Tinh, hắn lại chìm trong cơ suy nghĩ của bản thân.

"Anh đổi cho em căn nhà phía Tây Thành ngang mặt công ty luôn nhé!" Diệp Thanh dùng giọng đầy tự tin bảo.

Ngôi nhà phía Tây thành là ngôi nhà tuy nhỏ hơn ngôi nhà này một tí, nhưng đổi lại nó có chiều cao về số tầng lầu. Không gian cũng rộng, phía bên cạnh lại là khu mua sắm.

"Khủng bố quá rồi!". Diệp Tinh cảm thán, đầu cô lúc này như đang trong cơ mê, trong cơn mê, trong cơn mê.

Sau đó.

Diệp Thanh lúc này đang chuẩn bị buổi tối cho Diệp Tinh, anh ta đang lây hoay dưới bếp. Anh ba là một đầu bếp năm sau của nhà hàng Diệp Gia,

còn là ban giám khảo của các cuộc thi về nấu ăn, nên trong nhà công việc của anh đảm nhận là nấu ăn cho gia đình.

"Họ bận việc rồi một lát nữa họ sẽ về!" Hắn vừa nói vừa đập hột vịt vào bát.

Ngôi nhà này cũng thật kì lạ, tuy rất rộng rãi nhưng cô không thấy một người làm nào cả. Bộ Diệp gia bọn họ tự dọn dẹp sao?

Diệp Tinh nhìn vào chiếc đồng hồ treo tường giờ này đã là chín giờ đêm, anh tư thì đang nấu ăn. Những người khác lại bận việc bọn họ thích ăn cơm tối trễ lắm hay sao? Diệp Tinh cô khẽ thở dài.

Lúc này chiếc điện thọai từ trong tay cô reo lên, tên người gọi là Dương Cầm.

"Alo" Cô cầm chiếc điện thoại lên, tựa tay vào tay vịnh cầu thang

"Diệp Tinh cậu khỏe chưa, mau đến đây đi có người phá muốn phá hủy shop của bọn mình!" Giọng chuyền đến từ đầu dây bên kia

Nghe đến đây Diệp Tinh ngây ra, trong tiểu thuyết có nhắc sơ qua. Do Diệp Tinh không muốn nhờ vào gia đình nên từ sớm đã lập nghiệp, cô có một shop thời trang nhỏ ngay trên cung đường C. Việc làm ăn cũng khắm khá.

Diệp Tinh cô dựa vào kí ức của nguyên chủ, đại khái cũng biết Dương Cầm là bạn cùng bàn với Diệp Tinh, cũng là đứa bạn thân cùng sinh cùng tử, là con gái nhỏ của Lăng gia.

Lăng gia nười có thế lực thứ năm thành phố, không có tham gia tổ chức ngầm

Họ đi lên bằng việc đào tạo các minh tinh, sao hạng a và kinh doanh phát đạt nhờ tìm ra một loại hương nước hoa.

"Anh ba cho em mượn xe nhé!" Diệp Tinh tắt máy. Cô tiến lại phía sau Diệp Thanh