Xuyên Không, Ta Kết Duyên Cùng Tổ Tiên

Xuyên Không, Ta Kết Duyên Cùng Tổ Tiên - Chương 64: Đại hội võ lâm!!! (10)




Tối đó.



- Chủ nhân, tất cả đã sẵn sàng hết rồi, chỉ còn chờ 2 ngày sau sẽ thực hiện kế hoạch thôi ạ. 1 người mặc áo đen đứng trong bóng tối cung kính nói.



- Tốt, ta sẽ lấy lại tất cả những gì đã mất trong ngày hôm nay. Vũ Vinh ngồi ở trên ghế thượng nói mà mắt hằn ra đầy tia chết chóc.



- Nếu phu quân muốn trả thù họ thì thiếp sẽ giúp chàng. Đột nhiên có 1 thân ảnh bay vụt ra ngừng trước mặt Vũ Vinh rồi nói. Đó là Tạ Huệ Mẫn.



- Mẫn nhi, nàng. . Vũ Vinh kinh ngạc nhìn trân trân vào Tạ Huệ Mẫn.



- - - - - - - -



2 ngày sau.



Tất cả đều đang xôn xao vì trận đấu cuối cùng này. Ai ai cũng đã yên vị từ sớm mong chờ giờ phút quyết định. Thứ nhất vì đây là trận đấu của môn chủ Liễu Y môn và chủ thượng Hiên Phong Các, thứ hai vì môn chủ Liễu Y môn từng nói thích Lý Triển Phong và thứ 3 là vì từ trước đến giờ chưa có tiền lệ nữ nhân trở thành minh chủ của cả thiên hạ.



Mọi người đang xôn xao thì tắt ngúm tiếng nhìn Lý Triển Phong đang tiêu sái anh tuấn bế phu nhân của mình vào đấu trường lớn. Mọi người chỉ có thể tặc lưỡi lắc đầu vì sao hắn lại chọn 1 nữ nhân yếu đuối đến vậy, suốt ngày bệnh tật, thật là mau chán tuy là phu nhân cực xinh đẹp. Đúng là ông trời không cho ai quá nhiều, được cái này thì sẽ mất cái khác.



Hắn bế cô vào ngồi trên ghế dành cho khách, hắn không cho cô ngồi ghế khác mà để cô ngồi lên đùi hắn, cả người cô đều dựa vào hắn luôn cho tất cả các cặp mắt thèm thuồng kia nhìn sang chỗ khác.



Vũ Vinh và Tạ Huệ Mẫn ngồi trên ghế thượng liếc nhìn nhau rồi quay lại nhìn sự việc đang tiếp tục diễn ra. Duẫn Khiếu thấy vậy cũng chỉ mỉm cười rồi lại nhìn sang Vũ Hạo Tuyết đang dùng ánh mắt đau thương nhìn họ.



- Chủ thượng, X vẫn chưa đến, ngài có thể chờ không? Trọng tài đi đến lễ phép nói, mạng nhỏ, sợ chết lắm.




- Không sao, hôm nay ta cũng rảnh rỗi, ta chờ bao lâu cũng được. Hắn vuốt nhẹ lọn tóc của cô cũng không thèm nhìn tên trọng tài dung nhan thế nào mà trả lời luôn.



- À, vâng. Trọng tài cúi chào rồi lên bục tuyên bố.



Mọi người dù không muốn chờ cũng phải chờ vì đây là trận đấu của thế kỷ mà.



Thời gian cứ thế trôi đi, lâu thật lâu rồi mà X vẫn chưa tới. Mọi người bắt đầu xôn xao X có phải sợ quá nên bỏ chạy mất rồi không.



- Xin lỗi chư vị, có vẻ như X không tham gia thi đấu, vậy trận đấu này xem như không tính. Vũ Vinh đi lên nói.



- Vậy chứ không lẽ minh chủ muốn đấu lại với tướng công của ta sao? Cô lúc này mới lên tiếng nói khi im lặng từ đầu đến giờ, dáng vẻ yếu ớt dựa vào hắn làm cho ai ai cũng xót lòng.




- Phu nhân có lẽ hiểu nhầm ý ta, trận đấu này không tính tức là tước bỏ quyền dự thi của X thôi. Vũ Vinh cười giả tạo nói.



- Tước bỏ quyền của X tức là phu quân của ta sẽ thành minh chủ, nhưng nếu như vậy thì các vị anh hùng ở đây sẽ không phục, lúc đó chẳng khác nào cựu minh chủ lão được tham gia vào trận này, rồi lỡ may lão đánh thắng được phu quân của ta thì lão lại là minh chủ tiếp trong khi lão đã thua dưới tay X sao? Cô tựa vào người hắn, đôi mắt to cũng không hề mở mà nói.



Mọi người lúc này mới ồ lên vì sự tình thế này, thấy đúng liền gục gặc đầu ủng hộ. Vũ Vinh mặt đen thui vì cô nói lên suy nghĩ của hắn nhưng cũng rất nhanh khôi phục nói: - Có lẽ phu nhân nói đúng, vậy theo phu nhân chúng ta nên làm gì bây giờ?



- Ngồi chơi để chờ X đến chứ làm gì? Có vậy cũng hỏi. Cô mở mắt liếc mắt khinh thường nhìn Vũ Vinh.



Vũ Vinh cứng họng luôn. Vũ Hạo Tuyết và Duẫn Khiếu đồng loạt phì cười xong lại nhìn nhau gật đầu chào 1 cái rồi quay sang chỗ khác.




Thấy ai ai cũng im lặng vậy cô nghĩ nghĩ rồi lại nói tiếp: - Mọi người có muốn nghe 1 câu chuyện không? Ta có 1 câu chuyện đã ấp ủ rất lâu, muốn chia sẻ với mọi người, không biết mọi người có muốn nghe không, vừa nghe để bớt đi thơi gian chờ đợi X cũng tốt mà.



- Phu nhân, thỉnh tự trọng, nơi này không phải là phủ của các người, nên phu nhân không thể muốn như nào thì thế ấy được. Tạ Huệ Mẫn lên tiếng nói.



- Ta chỉ là muốn kể 1 câu chuyện thì có gì sai? Trong khi mọi người đang nôn nóng trận chiến. Cô cũng đốp chát lại.



- Phu nhân hãy thận trọng, nữ nhân không có tiếng nói tại nơi này. Tạ Huệ Mẫn cũng đã bắt đầu muốn bùng nổ.



- Vậy X là nữ nhân hay nam nhân, nàng ta vào tới vòng cuối cùng này, nếu phu nhân cũng nói nữ nhân không có tiếng nói ở nơi này vậy tổ chức đại hội cho nữ nhân tham gia làm gì, phu nhân cũng có quyền lên tiếng ở đây sao? Cô càng khích vào, bùng nổ đi.



Mọi người hớp ngụm khí lạnh khi nghe cô và Tạ Huệ Mẫn cãi nhau mà run rẩy, nhưng có vẻ ủng hộ cô nhiều hơn, vì cô ủng hộ nữ nhân mà.



- Ngươi. . . Tạ Huệ Mẫn chuẩn bị bùng nổ thì lại bị Vũ Vinh kéo tay lại liền bừng tỉnh mà khôi phục dáng vẻ đệ nhất mỹ nữ của thiên hạ mà cười nói: - Thật ngại quá, ta có vẻ đã nhiều chuyện. Nói xong cũng tự động chỉnh lại tư thế.



- Nếu phu nhân đã nói có câu chuyện hay chi bằng hãy kể cho mọi người cùng nghe. Duẫn Khiếu xen vào nói hộ.



Mắt cô mở to, nhìn hắn đá lông nheo 1 cái rồi nhảy xuống người hắn, khuôn mặt xanh xao trắng bệch đã biến mất, chỉ còn lại dáng vẻ khoẻ khoắn tung tăng khuôn mặt hồng hào nhìn rất đáng yêu.



- Hừm. . . hừm. . vậy mọi người hãy lắng nghe câu chuyện của ta nhé.



Mọi người kinh ngạc nhìn cô kinh sợ không thôi. Nào có ai thay đổi nhanh đến vậy, từ vẻ ngoài đến bên trong.