Xuyên Không, Ta Kết Duyên Cùng Tổ Tiên

Xuyên Không, Ta Kết Duyên Cùng Tổ Tiên - Chương 3: Lần đầu gặp gỡ!!!




2 năm sau.



“keng…keng…keng…”



Tiếng đao kiếm vung lên kêu rung cả trời đất. Một đám người đang mặc đồ đen đang tấn công 4 người giữa đường thì 1 nam nhân vận y phục màu hồng hoa anh đào đi ngang qua nơi họ đang chém giết.



- Này, ngươi không thấy chúng ta đang làm gì sao mà đi như vậy, ngươi bị điên sao? . 1 người vận đồ đen bất bình nói với nam nhân đó, vì “hắn” mà họ bị ngăn cản, vậy mà “hắn” chỉ “Oh” 1 tiếng rồi quay lại đi đến ngồi lên tảng đá gần đó và không quên bồi thêm 1 câu “đánh nhanh đi, cho ta còn vào thành”, đám người vận đồ đen mặc kệ “hắn” mà tiếp tục tấn công 3 người gồm 2 nam 1 nữ đang bảo vệ cho 1 nam nhân mang mặt nạ bạc nửa mặt đang nhìn “hắn” có chút suy tư.



Nam nhân mang mặt nạ nửa mặt không thèm quan tâm đám hắc y nhân kia mà tiến lại gần “hắn” hỏi



- Ngươi là ai?



- Ta là ta. “Hắn” đáp trả rồi mới nhìn lên hắn, có chút kinh ngac, nếu không có cái mặt nạ đó thì hắn là mỹ nam nha, nhìn đi, đôi mắt hút hồn thật a, chậc chậc, đôi môi hơi hồng nhìn yêu chết được. Haizz nếu “hắn” mang hình dáng kia thì sẽ nhảy lên hôn hắn 1 cái mất.



Hắn nhíu mày nhìn “hắn”



- Khi gặp những việc như thế này ngươi luôn như vậy sao?



- Uhm. Chuyện của các ngươi liên quan gì ta, ngươi nói ta sao ngươi không nhìn lại ngươi, ngươi cũng vậy thôi. Nói xong, ”hắn” còn làm mặt quỷ với hắn nữa



- ….



- Chủ thượng, đã giải quyết xong, ngựa cũng đã chuẩn bị rồi ạ! ! . 1 thuộc hạ cung kính nói với hắn.



Ngựa? Chủ thượng? …OMG! Hắn cũng là boss lớn sao? Cái thời gì lạ nha, đi đâu cũng gặp boss lớn là sao?



- ách…vị đại ca đẹp trai này, có thể cho ta quá giang không? vì các ngươi giờ ta không vào thành kịp, có phải hay không cho ta đi ké, ta đã đi bộ tới mười mấy dặm rồi, giờ ta rất mệt a. “Hắn” chắp tay mếu máo nhìn hắn.




Đổi mặt nhanh vậy…. Đẹp trai là gì?



- Như ngươi nói chẳng phải đó là chuyện của ngươi sao? Sao ta phải cho ngươi đi cùng? Hiên Triết, chúng ta đi!



“Hắn” đờ ra, khi tất cả bọn họ chuẩn bị thúc ngựa đi thì “hắn” mới sực tỉnh, tiến lên ngăn không cho ngựa của họ chạy đi



- Cái gì vậy nha, tại các ngươi nên ta trễ giờ vào thành nên các ngươi phải đưa ta đi cùng vào thành chứ, có cái lý lẽ gì gây chuyện xong bỏ chạy chứ.




3 người bảo vệ có chút kinh ngạc nhìn “hắn” vì “hắn” giống 1 người và ấn tượng nhất trang phục khá là bắt mắt của “hắn”.



- Lời ngươi nói ngươi cũng quên nhanh thật đấy, không liên quan thì tại sao phải giúp, người làm ngươi trễ giờ là bọn họ chứ không phải ta, thêm nữa ta. . không muốn đi cùng với kẻ bán nam bán nữ! Hắn cố ý kéo dài chữ “ta” và “bán nam bán nữ” để nói với “hắn” cũng không quên nở 1 nụ cười hiếm hoi cho “hắn” xem, đáng tiếc lại là cười đểu a.



Aaaa. . yêu chết cái nụ cười đó, sao hắn cười đẹp vậy a. “hắn” đứng đờ ra với tư thế chữ đại của Trung Quốc mà để hắn phi ngựa mất hút. Hoàn hồn lại, phát hiện người đã biến mất, ”hắn” tức giận dậm chân hét to



- Nam nhân đáng chết, Lăng Sảnh Nhi ta nguyền rủa ngươi, cho đi ké ngươi chết sao, cái gì mà bán nam bán nữ chứ, áo ta đẹp thế mà, còn dùng nụ cười đó mê hoặc ta nữa chứ…Áaaaaa!!!



Đúng vậy, ”hắn” chính là Lăng Sảnh Nhi cải nam trang để dễ hoạt động bởi vì còn 4 tháng nữa thôi đại hội võ lâm sẽ bắt đầu.



Chị à, đúng là chói lắm đó, nam nhân thời cổ đại này mà ăn mặc như chị thì chắc không có ai đâu. . Ly, Dĩnh ở chỗ bí mật mà lắc đầu bó tay.



Ngựa chạy được 1 đoạn thì tiếng hét truyền đến, hắn mặc dù ngoài mặt không cười nhưng trong mắt thì lại đầy ý cười. 3 thuộc hạ đi theo hắn thì càng khinh ngạc hơn, mắt mở to như sợ bản thân họ nhìn nhầm. Đúng là nhìn nhầm nha, hình tượng 1 chủ thượng lạnh lùng, không nói quá 10 câu trong 1 ngày khi nào thì lại nói nhiều với 1 người lạ như vậy, còn cười nữa mặc dù là nụ cười khiêu khích. Bọn họ thắc mắc rất nhiều nhưng cũng không dám hỏi vì không phải thời điểm thích hợp.



Đó chính là lần gặp gỡ lần đầu tiên của họ.