Xuyên Không Ta Cùng Trùm Phản Diện HE!

Chương 45: Vẫn là đến muộn rồi!




Trịnh Uyên Dương và Địch Mộng Y cùng nhau chạy đến nhà của Uyên Dương. Một người thì đang gấp muốn chết, một người thì chả hiểu cái chi cả nhưng vẫn chạy theo người kia.

" Chết tiệt anh ấy chưa về nhà! " Trịnh Uyên Dương đập mạnh vào cửa.

"Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?"

"Tớ sẽ kể cho cậu nghe sau! Cậu cho tớ mượn điện thoại một tí! "

"À Ờ!

Trịnh Uyên Dương nhận lấy điện thoại, tay nhanh chóng bấm số gọi. Cậu gấp muốn đăng xuất luôn rồi. Một lúc sau đầu dây bên kia mới bắt máy.

Xạ Nhật Nguyên : "Alo? "

Trịnh Uyên Dương : " Anh Dương có đang ở công ty không?"

Xạ Nhật Nguyên : " Uyên Uyên? Có chuyện gì vậy? Uyên Dương không có ở đây, cậu ta xin nghỉ cả ngày hôm nay mà! "

Trịnh Uyên Dương : " Anh Dương, anh ấy gặp nguy hiểm rồi! "

Xạ Nhật Nguyên : " Uyên Uyên em đang nói cái gì vậy, gặp nguy hiểm là sao? "

Tút.

Trịnh Uyên Dương cúp máy luôn. Cậu nhanh chóng kéo tay Địch Mộng Y chạy đi. Nhìn mặt cậu như sắp khóc.

"Nè rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Trịnh Uyên Dương cậu mau nói cho tôi! "

" Vừa nãy tớ... tớ và anh Dương...." Trịnh Uyên Dương kể lại hết câu chuyện vừa xảy ra.

Địch Mộng Y gương mặt nhăn như đít khỉ, trách móc :

"Cái... cái... Cậu bị ngu hay gì hả? Sao lại đi đến nơi đó chứ? Với cả anh Dương là thằng cha nào vậy? "

" Một người bạn... "

" Loại như cậu mà cũng kết bạn được á... "

Địch Mộng Y muốn nói móc Trịnh Uyên Dương nhưng chợt im lặng. Bây giờ không phải lúc, an nguy của người kia quan trọng hơn.

" Vừa nãy cậu và anh Dương gì đấy chia tay nhau ở chỗ hẻm đấy đúng không? "

Trịnh Uyên Dương không nói gì chỉ gật gật đầu.



" Vậy bây giờ mau đi theo tôi!"

Địch Mộng Y kéo tay Trịnh Uyên Dương lôi đi.

Bên phía Xạ Nhật Nguyên, sau khi Trịnh Uyên Dương đột ngột cúp máy, chỉ để lại thông tin rằng Uyên Dương đang gặp nguy hiểm là anh cũng sợ muốn chết, ngay lập tức bỏ công việc đang xử lý mà chạy đi, tay còn bấm gọi cho vệ sĩ riêng của mình.

Địch Mộng Y thế mà lại lôi Trịnh Uyên Dương đến công ty của Mặc Tư Hàn chất vấn.

"Thả người đấy ra đi anh ta không liên quan gì đến chuyện này!"

"Mộng Y, Trịnh Uyên Dương? Hai người sao lại ở đây? Với cả hai người đang nói cái gì vậy! "

Trịnh Uyên Dương túm lấy cổ áo của Mặc Tư Hàn, gẵn giọng :

" Đừng giả bộ nữa mày đã bắt anh Dương, mày giấu anh ấy đi đâu rồi! "

Ánh mắt cậu ngập tràn sự tức giận.

Lúc này Mặc Tư Hàn mới cười một trận to, biểu cảm hắn ta bệnh hoạn:

" Há há há bây giờ chắc nó cũng đã bị cá rỉa chết rồi! Hết cứu! "

"Mày nói cái gì?" Đôi tay cậu siết chặt cổ áo của Mặc Tư Hàn, đến nổi cả gân xanh.

"Tao nói là nó đã bị người của tao thả xuống sông làm đồ ăn cho cá rồi! "

" Chết tiệt! "

Trịnh Uyên Dương nhanh chóng thả tay ra rồi chạy đi. Nếu còn chậm trễ một giây e là tính mạng của anh Dương sẽ gặp nguy hiếm.

Địch Mộng Y muốn chạy theo cậu nhưng đã bị Mặc Tư Hàn giữ lại :

" Khoan đã! Đi đâu vậy hả? Nếu em bỏ đi theo nó thì tôi sẽ….. AAAAHHH! "

" Sẽ sẽ con mẹ mày!" (1)

Địch Mộng Y đá vào chỗ hiểm của Mặc Tư Hàn khiến hắn đau đớn khuyu gối xuống, cánh tay đang nắm chặt lấy tay y cũng nhanh chóng thả ra. Rồi y chạy đi.

" Chị họ... Tôi sẽ giết chị họ em nếu em dám bỏ đi! "

Địch Mộng Y không những không sợ hãi mà còn nở một nụ cười thách thức rồi nhanh chóng chạy đi :

" Tôi thách anh đấy!"

Đương nhiên trước khi đến tìm Mặc Tư Hàn thì hai người đã chuẩn bị trước rồi. Mặc Tư Hàn hắn chỉ gắn chip vào người Hà Mộc Yên thôi chứ không hề cho người canh giữ, vì hắn nghĩ chị ấy sẽ không thể bỏ trốn. Thế nên hai người đã gọi điện cho bố Trịnh nhờ ông cho người đến đưa chị ấy đến nơi khác, còn đón đứa con gái đang ở bệnh viện của chị ấy nữa. Mặc Tư Hàn dù hắn có biết Hà Mộc Yên ở đâu nhưng sẽ không thể động vào một cọng tóc của chị ấy dưới sự bảo vệ của bố Trịnh.



Chứ hai người đâu có ngu đâu mà không chuẩn bị gì đã đền tìm Mặc Tư Hàn hỏi thắng mặt hắn, khác nào tự đưa mình vô tròng đối phương.

Chỉ có Mặc Tư Hàn mới là thằng ngu thôi. Hắn ngu vì quá đề cao bản thân và coi thường người khác. Hắn nghĩ rằng chỉ cần gắn chip thì dù hai người có đưa Hà Mộc Yên trốn đi đâu hắn cũng sẽ tìm ra được, nhưng mà hai người đâu có thèm giấu Hà Mộc Yên đâu, chỉ cần cho người bảo vệ chị ấy là xong mà.

Thế là Mặc Tư Hàn mất quân bài để uy hiếp Địch Mộng Y.

Hai người Trịnh Uyên Dương và Địch Mộng Y sau khi rời khỏi Mặc thị thì nhanh chóng lái xe đến con sông ở rìa thành phố. Ở Ngọc Ninh này chỉ có mỗi con sông này chảy qua thôi.

Khi hai người đến nơi thì thấy con sông bình thường chả có nổi một người ở đây bây giờ lại đông nghịt người.

Toàn người mặc đồ đen!

Hai người đang không hiểu cái chi hết thì từ xa xa Trịnh Uyên Dương thấy bóng hình quen quen.

"Xạ Nhật Nguyên? "

Xạ Nhật Nguyên nghe tiếng gọi thì quay ra, tay vẫn còn cầm điếu thuốc hút.

Trịnh Uyên Dương bất ngờ mà đôi mắt mở tròn, miệng mở thành hình chữ O vẫn chưa khép lại được.

Đúng là chủ tịch Xạ có khác, mới nói Uyên Dương đang gặp nguy hiểm thôi mà ổng tra ra đến chỗ này rồi. Biết thế ngay từ đầu chỉ cần nhờ ổng giúp thì đỡ phải tốn thời gian đi gặp thằng cha Mặc Tư Hàn kia rồi không.

Cậu lại gần Xạ Nhật Nguyên, đảo mắt thấy phía xa có một tên đàn ông mặt mũi bầm dập đang nằm trên đất.

"Đừng hiểu lầm! Chỉ là anh đang lo lắng cho thư kí của anh thôi!" Xạ Nhật Nguyên không thèm quay ra chỗ cậu, giọng lạnh băng.

Thì đã ai nói cái gì đâu!

Trịnh Uyên Dương nhìn Xạ Nhật Nguyên, bộ dạng đang hút thuốc trông có vẻ rất ung dung nhưng nếu để ý kĩ sẽ thấy cánh tay đang cầm điếu thuốc run run lên.

Lo cho người ta muốn chết mà còn bày đặt!

Trịnh Uyên Dương cười khẩy, không hiểu sao khi nhìn thấy Xạ Nhật Nguyên thì nỗi lo trong lòng cậu phần nào nhẹ bớt. Chắc là vì khi nhìn xuống sông thấy rất nhiều người đang lặn để tìm anh Dương nên chắc sẽ cứu được anh ấy thôi!

Một lúc sau, một người đã tìm thấy Uyên Dương và mang lên bờ. Tình trạng phải nói là thảm vô cùng, người chi chiết vết thương do bị đánh đập dã man, song còn vì ở dưới nước lâu mà trông tím tái vô cùng, người lạnh băng, không còn hơi thở.

Xạ Nhật Nguyên khi thấy cảnh này mà trái tim hẫng đi một nhịp, gương mặt trắng bệch không còn giọt máu, đôi tay buông thống, đôi mắt vô hồn.

Vẫn là đến muôn rồi!

Trịnh Uyên Dương thấy cảnh này thì chạy đến bên người Uyên Dương, khóc nức nở.

Không cứu được anh ấy rồi!