Dù thấy khó hiểu, Dương vẫn chạy theo Mộng Y. Không khí vắng lặng một cách kì lạ. Chợt Mộng Y lên tiếng:
" Nay cậu có đi xe riêng đến không? "
" Không có. Nay tài xế đưa tớ đến! "
" Aizzzz chết tiệt! Hôm qua đã dặn như thế rồi mà cậu không để vào đầu hả! Đúng là đồ ngu mà!
Dương sững sờ. Gì đây, Mộng Y hiền lành ngoan ngoãn của cậu đâu rồi, chửi như kia khác gì hung thần ác sát chứ. Chợt Mộng Y nhéo lấy tai cậu một cách đau điếng.
" Đồ ngu! "
Cậu đau đớn ôm lấy tai. Hình như chảy máu rồi. Nhưng điều làm cậu hoang mang là hình tượng nhân vật 9 khác biệt so với nguyên tác. Đã thế còn chửi mắng cậu một cách thâm độc. Dương khó hiểu ôm lấy tai chạy đi. Cậu không hiểu. Cậu muốn chạy trốn. Cốt truyện lệch đi đâu hết rồi.
Chạy một hồi mệt mỏi Dương dựa vào tường thở hổn hển. Tai cậu vẫn còn cảm giác đau. Chợt có một dòng kí ức chạy qua, như một thước phim lạ lẫm.
Dương thấy rõ ràng Mộng Y chửi mắng nguyên chủ, mắng cậu ấy là ngu, là não có vấn đề. Thậm chí quá đáng hơn, Mộng Y còn tát cậu, đánh vào đầu cậu, nhéo tay cậu,... thế mà cậu không hề chống trả.
Dương ôm đầu.
" Này cháu có sao không? "
Dương ngẩng đầu lên, là bác bảo vệ. Bác tốt bụng hỏi han Dương, chợt để ý thấy vùng tai đang chảy máu của cậu, hoảng hốt:
" Tai cháu bị thương rồi, theo bác đến phòng ý tế! "
Rồi kéo tay cậu rời đi. Dương cứ vô thức đi theo bác, tại giờ đầu cậu đau lắm rồi, cậu đang không hiểu gì cả. Tính cách nhân vật chính thụ sai lệch hoàn toàn so với nguyên tác truyện. Chẳng lẽ...
Đến phòng y tế, bác bảo vệ để cậu lại với nhân viên y tế trường. Đó là một chàng trai còn trẻ, rất tuấn tú. Anh ấy nhẹ nhàng băng bó cho cậu, còn dịu giọng hỏi:
" Sao lại bị thương như thế này? "
Dương bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ:
" Dạ, do em hơi vô ý thôi..."
" Mấy lần rồi đều nói vô ý, em nghĩ anh tin sao. Có phải, em bị bắt nạt không? "
Anh lo lắng hỏi han. Dương im lặng. Nếu anh hỏi vậy, chắc chắn đây không phải lần đầu tiên cậu đến đây. Vậy những kí ức kia là thật! Việc Địch Mộng Y bắt nạt nguyên chủ Trịnh Uyên Dương là thật.
Bây giờ cậu mới sáng suốt suy nghĩ. Có lẽ trong nguyên tác nhân vật Trịnh Uyên Dương bắt cóc, hành hạ, muốn giết nhân vật thụ chính Địch Mộng Y không phải vì ghen khi Mộng Y và Tư Hàn yêu nhau mà là... trả thù! Trịnh Uyên Dương vốn dĩ đã bị Địch Mộng Y bắt nạt suốt quãng thời gian học ở trường, chứ không như vỏ bọc mà truyện viết, Mộng Y là người bạn tốt. Địch Mộng Y cũng không hề hiền lành, ngoan ngoãn như trong nguyên tác!
" Uyên Dương, em có ổn không? "
" Dạ em không sao! Cảm ơn anh! Em muốn nghỉ ngơi một chút! "
Anh nở nụ cười dịu dàng trả lời cậu:
" Được! "
Anh rời đi để cậu nằm yên nghỉ ngơi trên giường phòng y tế. Có lẽ anh chỉ đi làm việc thôi.
Dương muốn nghỉ ngơi là thật, suy nghĩ từ nãy giờ khiến cậu cảm thấy mệt mỏi. Có lẽ ngủ một chút sẽ tốt hơn! Dương nhắm mắt, thở đều.
Trong mơ, lần này đoạn kí ức của nguyên chủ lại hiện lên, lần này rõ ràng hơn. Địch Mộng Y ban đầu đối xử với nguyên chủ khá nhẹ nhàng như một người bạn. Chỉ là hắn lại hay mượn tiền, mượn xe nguyên chủ. Hắn luôn nói vì là bạn bè nên phải giúp đỡ nhau. Nguyên chủ ban đầu cũng thuận theo y, nhưng dần dần y càng quá đáng hơn. Số tiền y mượn nhiều hơn, và y dùng nó để đi bar, đi chơi, sống một cuộc sống giàu sang như một cậu ấm thật sự.
Một lần nguyên chủ không muốn cho y mượn tiền nữa, thế là y chửi mắng nguyên chủ, thậm chí còn vươn tay đánh người. Và mọi chuyện cứ tiếp diễn, nguyên chủ thật sự trở thành vật cho y trút giận.
Vốn dĩ nguyên chủ có thể phản kháng y, nhưng nguyên chủ lại là một người rụt rè nhút nhát, thập phần tự ti, hiếm có bạn chơi chung. Nguyên chủ coi Địch Mộng Y là bạn, và đối xử thật tốt với y. Nhưng cách Mộng Y đối xử lại với nguyên chủ thật là...
Dương tỉnh dậy. Địch Mộng Y không hề tốt như các độc giả vẫn tưởng. Qua ngòi bút của tác giả, người cần được bảo vệ thì lại biến thành phản diện chết tức tưởi, kẻ miệng nam mô bụng bồ dao găm như Y lại thành nhân vật chính được bảo vệ.
Được, nếu đã coi tôi là phản diện, thì tôi sẽ cho mấy người biết thế nào là độc ác!