Xuyên Không Ta Cùng Nhân Vật Phản Diện Yêu Nhau

Chương 10




Kết thúc dòng suy nghĩ Vương Hạo đi vào Vĩnh Hòa, nơi đây thật lớn không hổ là một trong những công ty giàu nhất hiện nay. Vương Hạo đi lại chỗ người nhân viên hỏi:

- Xin lỗi có thể cho tôi gặp mặt giám đốc ở đây không?

- A, ngài có phải là Vương Hạo tiên sinh! Mời ngài đi lối này.

Vương Hạo đi theo cô nhân viên đó vào tháng máy lên tầng trên đứng trước cửa phòng:

- Thưa giám đốc cậu Vương đã đến rồi ạ.

- Vào đi. Giám đốc Vĩnh Hoa nói.

Cô nhân viên mở cửa ra cho Vương Hạo vào rồi đóng lại đi khỏi đó.

Giám đốc Vĩnh Hoa đưa tay làm dấu mời Vương Hạo ngồi, nói:

- Hôm nay cậu Vương đến đây ắt hẳn là đã đồng ý lời mời hợp tác bên tôi rồi nhỉ, đây là bản hợp đồng giữa chúng ta cậu xem thử đi.

Vương Hạo cầm lấy đọc qua một lần tất cả điều được chuẩn bị chu toàn cậu cầm bút lên ký tên:

- Ở đây tôi có vẽ thêm vài bản thiết kế mới ngài xem thử đi. Vương hạo lấy xấp giấy đã chuẩn bị sẵn đưa cho giám đốc Vĩnh Hoa.

Vẻ mặt ông ta thoáng chút kinh ngạc, những bản thiết kế này đều là kiểu dáng ông chưa bao giờ thấy, từng bản thiết kế điều có nét riêng độc đáo lạ thường, không chỉ thế kiểu dáng và màu sắc mỗi bộ điều khiến cho người ta vừa nhìn là thích cậu ta quả thật là một người tài giỏi còn trẻ như vậy mà đã đạt đến trình độ này rồi nếu sau này bồi dưỡng thêm thì.. Nếu cậu ta đã là người có tài thì ông cũng không ngại giúp đỡ cậu ta một phen, không chừng sẽ có lợi về sau.

- Rất tốt, tiền sẽ được chuyển qua, cậu cho tôi số tài khoản đi.

- Được. Vương Hạo đưa số tài khoản cho giám đốc Vĩnh Hoa.

Vương Hạo kiểm tra tài khoản quả nhiên tiền đã được chuyển vào anh đứng dậy cùng ông Vĩnh Hoa chào tạm biệt nhau cả hai cùng đồng thanh

- Hợp tác vui vẻ.



Vương Hạo vừa rời khỏi Vĩnh Hoa thì có một cuộc gọi đến, trên đó để "Ba" Vương Thành gọi làm gì?

- Alo, có chuyện?

- Mày sống ở ngoài tốt quá nhỉ?

- Cũng nhờ ơn ba thôi.

- Tao cho mày một cơ hội cuối cùng mày quyết định đi!

- Quyết định? Xin lỗi tôi vẫn là thích cuộc sống như bây giờ hơn.

- Mày! Không lẽ chỉ vì người ngoài mà Mày đối xử với cha mày như vậy?

- Vậy ông có nhớ ông đã làm gì cho tôi không? Đừng tưởng tôi không biết gì vì ông mà mẹ tôi mới chết chính ông đã hại mẹ của tôi.

- Mày!

- Không chỉ thế sau thi mẹ tôi mất mới đám tang vừa mới xong ông đã nhịn không được vội vội vàng vàng rước hai mẹ con kia về nhà, sau đó thì sau? Ông đã đối xử với tôi thế nào ông còn nhớ không hả Vương Thành.

- Mày đồ mất dạy dám gọi thẳng tên của tao mày có tin tạo cho mày chết luôn..

Vương Hạo trực tiếp cúp máy, tuy anh không phải là nguyên chủ nhưng nghe mấy lời này của ông ta anh cũng có hơi khó chịu, ông ta chẳng biết hối cải gì cả, tại sao trên đời này lại có người cha như ông ta chứ, nhưng dù sao thì cũng đỡ hơn lão già kia, lúc còn ở thế giới cũ mà thôi dù sao cũng đã đến nơi đây cũng sẽ không bao giờ gặp lại.

Trên đường trở về nhà của Thiên Ân, Vương Hạo ghé qua bên siêu thị mua ít nguyên liệu cùng gia vị, sẵn đây anh cũng tìm được căn nhà như ý, tuy có hơi mắc nhưng rất đáng, anh định sẽ mua đồ để trang trí lại ngôi nhà đó, vì dù sao anh bây giờ cũng là người có tiền, à chút thì quên còn phải ghé qua trường mua đồng phục cùng sách vở.

* * *

Thiên Ân vừa tỉnh dậy thì trời cũng đã tối bỗng cậu ngửi được mùi thơm của thịt gà bụng cậu liền réo lên. Một giọng nói bất ngờ cất lên.

- Cậu cũng đói rồi, lại đây ăn đi. Vương Hạo đang bưng tô canh gà hầm để lên bàn, mùi thơm từ tô canh làm Thiên Ân phải nuốt nước miếng cái ực, hình như đã lâu rồi Thiên Ân cũng không có ăn thịt dạo gần đây vì thiếu tiền mà sáng nào cậu cũng bỏ cử hoặc chỉ ăn bánh mì không.



Tuy vậy Thiên Ân có chút chần chừ không biết nên ăn hay không nên, nhưng quả thật cậu rất muốn ăn a.

Vương Hạo nhìn cảnh này không biết sao lại thấy Thiên Ân thật dễ thương nhìn dáng vẻ thèm ăn lại không dám ăn này của cậu ấy làm cậu muốn bắt nạt Thiên Ân một phen nhưng Vương Hạo vẫn còn lý trí vẫn có thể kiểm soát được bản thân, thấy chính mình có suy nghĩ như vậy anh không khỏi cảm thấy mạc danh kỳ diệu, không khỏi bật cười nói:

- Cậu lại ăn chung với tôi đi mình tôi ăn không hết.

Nghe vậy Thiên Ân liền nhào lại say sưa ăn gà, Vương Hạo không biết rằng trong suốt bữa cơm anh vẫn luôn nhìn chằm chằm Thiên Ăn không rời.

Ăn xong Thiên Ân xoa xoa bụng đây là bữa ăn no và ngon nhất từ trước đến nay của cậu, không còn gì tuyệt hơn, nhưng mà cậu không ngờ Vương Hạo lại biết nấu ăn không những thơm mà còn ngon nữa.

Vương Hạo nhìn Thiên Ân nghĩ cậu ấy mới ăn có chút xíu đã no rồi hèn gì lại ốm đến vậy, Vương Hạo nhất quyết sẽ làm cho Thiên Ân béo lên dù sao bây giời cả hai điều là bạn thân.

- À này Vương Hạo sáng nay thầy có phát mấy tờ bài tập toán về nhà làm, cái này là của cậu nè.

Vương Hạo cầm lấy nhìn sơ qua những câu này điều rất đơn giản chỉ cần vài phút là xong thôi.

Hai người cùng xuống làm đề, quả thật như Vương Hạo đoán những câu này chỉ cần vài phút là xong, nhìn qua Thiên Ân thì thấy cậu ấy chỉ mới làm đến câu bốn, Vương Hạo không khỏi đỡ chán.

Thiên Ân đang lay hoay không biết giải bài này thế nào thì bất ngờ có một cái bóng chê mất ánh sáng của cậu ngước lên thì ra là Vương Hạo.

Một tiếng sau.

- Ô de, cuối cùng cũng xong, cảm ơn cậu nha Vương Hạo.

Vương Hạo đưa tay xoa xoa mái tóc của Thiên Ân nói:

- Ừm, mà này mai cậu đi cắt tóc ngắn lại đi.

- Hả, nhưng tôi.. tôi

- Tôi đi cùng cậu mà, cũng trễ rồi nên ngủ thôi.