Xuyên Không Ta Cùng Nhân Vật Phản Diện Yêu Nhau

Chương 1




- Các bạn đã nghe gì chưa vị trí đứng nhất năm nay lại rơi vào tay Vương Hạo học thần rồi, thật hâm mộ quá đi.

- Chuyện này thì đương nhiên không có gì bất ngờ cả tui đến đây là để hóng kịch hay thôi.

- Kịch gì?

- Trời! Bà không biết luôn, tui nghe nói tan học hôm nay hoa khôi đứng đầu trường chúng ta Hoa Liên sẽ tỏ tình với học thần đấy.

- Chúng ta cược xem học thần có đồng ý không đi.

- Chắc là đồng ý rồi, ai mà lại không thích cô ấy chứ?

- Aaaaaa đến rồi, họ đến rồi!

Cả đám đông học sinh tụ tập lại một chỗ chờ xem kịch nhường ra một con đường cho Hoa Liên đi. Tay cô cầm một bức thư màu hồng có đính một hình trái tim phía trên. Cô lại gần chàng trai được gọi là học thần kia.

- Tớ.. tớ.. tớ thích cậu! Cậu làm bạn trai tớ nhé!

Mọi người hồi hộp chờ đợi câu trả lời của anh, sau đó réo lên.

- Đồng ý đồng ý đi, đồng ý đi.

Anh chầm chậm trả lời:

- Tôi không thể.

Cả đám bao vây xung quanh ngơ ra bao gồm cả Liên Hoa cô quỳ xuống tại chỗ, giọt lệ cứ thế đầm đìa chảy ra từ hai mắt, cô lấy tay che lại khuôn mặt mà khóc.

Anh cũng không để tâm lắm vì có việc gấp hơn nên cứ thế mà quay lưng đi ra khỏi trường lên chiếc xe hơi màu đen sang trọng. Để lại một đám người ngơ ngát, khi họ tỉnh lại thì chiếc xe cũng đã biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.

Từ trong đám người, một bạn học sinh nữ vội vàng chạy lại đỡ Hoa Liên.

- Cậu không sao chứ, tớ nói này tên vương hạo này chẳng đáng để cậu thích đâu, cậu đẹp lại tốt tính như vậy mà hắn lại từ chối ngay cả một lời an ủi cũng không có thật quá đáng.

- Được.. được rồi tớ không sao, cậu đừng nói nữa.

- Cậu thật là tôt bụng nếu tớ là cậu thì tớ sẽ nguyền rủa cậu ta đi đường bị xe tông trên cho đáng đời.

* * *



Chiếc xe đi được một đoạn thì anh kêu bác quản gia ngừng lại, bước ra khỏi xe vào tiệm bánh ngọt mua một chiếc bánh thật lớn, vì hôm nay là cuối tuần nên anh sẽ phải về thăm nhà, mấy năm này vì một số lí do và để tiện cho việc đi học anh đã mua một căn nhà gần trường. Trong lúc qua đường thì cí một chiếc xe mất thắn lao về phía anh.'Rầm'

Những người đi đường nhanh chóng bu lại, trong đám người có một người thét lên.

- Mau lên! Mau gọi cứu thương đi có người bị xe tông.

- Mau gọi cảnh sát.

Bác quản gia ngồi trong xe hớt ha hớt hải nhanh chóng chạy lại, la lên:

- Thiếu gia! Thiếu gia ngài có nghe tôi nói không!

Anh lờ mờ nghe được tiếng nói của bác quản gia rồi từ từ mất dần ý thức ngất đi.

Vương Hạo giật mình mở mắt ra thì thấy bản thân đang nằm trên một chiếc giường lớn, anh nhớ là mình đã chết do bị xe tông rồi mà, không lẽ..

- Không lẽ hồi nãy là mơ, nhưng chân thật như vậy thì..

Lúc này anh mới để ý thấy căn phòng này toàn là một màu hồng phấn, ngay cả bộ đồ đang mặc cũng khoan khoan hình như đây là đồ con gái Ánh mắt anh vô tình liếc qua chiếc gương.

- Chuyện này.. rốt cuộc là sao?

Trong gương vẫn là khuôn mặt điểm trai của anh có điều thân hình thì trong ốm yếu hơn rất nhiều, mái tóc thì để dài như con gái che hết cả mắt. Khắp phòng cũng toàn là gấu bông và gấu bông. Anh vội vàng thò tay kiểm tra nơi địa phương không thể nói kia.

- May quá vẫn còn.

- Vậy những thứ này là sao?

Cộc cộc.

- Thiếu gia mau thức dậy nếu không sẽ trễ giờ khai giảng trường mất.

- À, ừ.

Anh ngồi dậy bước xuống khỏi giường đi đến tủ quần áo cầm lấy bộ đồng phục có chút quen thuộc đi thay.

* * *

Anh bước xuống lầu nhìn thấy ba người ngồi tại bàn ăn, chỉ toàn là những người xa lạ mà anh không hề quen biết.



Bỗng có một giọng nói vang lên:

- Anh hai, buổi sáng tốt lành.

Là đang nói chuyện với anh sao?

- Xuống rồi à, lại đây ăn cơm luôn đi. Anh nhìn qua thì ra là một ông chú trung niên đang nói.

Anh đến gần chiếc ghế còn trống ngồi xuống, bây giờ anh có một phỏng đoán mà cả anh cũng không dám tin, có lẽ anh đã xuyên không, nhưng vấn đề là anh đã xuyên đến đâu và chủ thân thể này là ai? Thôi thì chỉ có thể tính bước nào hay bước đó vậy

- Vương Hạo, hôm nay là ngày đầu con đến trường mới nếu có gì không ổn thì nói cho dì biết nhé.

Vương Hạo im lặng cúi đầu ăn cơm không để tâm đến câu mà bà vừa nói.

- Vương Hạo sao không trả lời dì Hân. - Ông chú trung niên hồi nãy nói:

- Được rồi A Thành em không sao đâu.

Anh cũng muốn trả lời lắm nhưng mà nếu lỡ nói gì đó sai với tính cách của nguyên thân thì mệt cho nên Vương Hạo buông đũa xuống đứng lên nói:

- Con đi học.

Rồi cầm cặp đi đến chiếc xe đậu bên ngoài nói với tài xế.

- Đến tiệm cắt tóc.

- Vâng.

Trong lúc này hai cái tên, A Thành, dì Hân, đột ngột hiện lên trong đầu anh, hình như hai cái tên này nghe quen quen, không phải là tên của hai nhân vật phụ trong cuốn tiểu thuyết mới độc hồi mấy tháng trước à, không lẽ mình xuyên vào nó "Tình yêu lãng mạng", cuốn tiểu thuyết này chủ yếu là xoay quanh nhân vật chính tên Tiểu Như, cô ta được miêu tả là đóa hoa trắng hiền lành tốt bụng, còn nam chính là đàn anh học giỏi đẹp trai, hai người này vô tình gặp nhau ở cuộc thi đôi bạn cùng tiến từ đó hai bên yêu đơn phương nhau, sau này thì Tiểu Như cô ta lấy hết dũng khí thổ lộ hết tình cảm bấy lâu và biết nam chính cũng thích cô ta nên hai người này quyết định hẹn hò, tưởng chừng ngày tháng sau này sẽ bình yên mà trải qua cùng nhau, ai ngờ đâu lại lòi ra một nhân vật phản diện vì ganh tị với nam nữ chính mà nhiều lần gây khó dễ còn bắt cóc nữ chính chút nữa là hại cô chết, nam chính sau đó thì trả thù hành tên đó và khiến hắn bị đuổi khỏi trường, sau này khi nam chính tốt nghiệp đại học thì về nhà kế thừa gia tài, nhưng có lẽ hắn thù rất dài nên vẫn không tha cho nhân vật phản diện đó, hắn bắt đầu truy tìm nhân vật phản diện làm hắn sống không bằng chết, còn nguyên chủ thì chỉ là một pháo hôi không đáng nhắc đến, chủ yếu là đánh đập nhân vật phản diện để thúc đẩy sự hắc hóa của nhân vật phản diện mà thôi, sau này thì chết thảm. Đang mải mê suy nghĩ thì bỗng nhiên bác tài xế lên tiếng:

- Thiếu gia đã đến nơi rồi ạ.

- Ừm.

* * *

Sau khi bước ra khỏi tiệm thì mọi ánh mắt của người qua đường đều chuyển hướng đến anh, lúc này tóc anh đã được cắt ngắn và nhuộm đen lại vì thế anh trong rất gọn ngàn sạch sẽ khuôn mặt đẹp trai cũng được phơi bài, khí chất trầm ổn không phù hợp với vẻ ngoài của bản thân anh dần lộ ra, khiến cho bao người phải đứng lại ngắm nhìn.

Anh lên xe đến trường, không ngoài ý muốn lúc vừa bước xuống xe thì cả đám con gái đỏ mặt trộm nhìn anh có người còn lén lút cầm điện thoại chụp ảnh, ngược lại với đám con gái là đám con trai ánh mắt họ như hóa thành thực thể muốn xé xác anh ra tại sao trên đời này lại có người đẹp trai như vậy thật không công bằng