Xuyên Không, Ta Bất Ngờ Mang Con Tái Hôn

Chương 92




Khi Kiều Hoa còn ở nhà Kiều Yên, mỗi ngày chị đều gọi Kiều Minh là bảo bối ơi, bảo bối à. Kiều Yên là một đồng chí nữ cứng rắn như vậy, cũng bị Kiều Minh làm cho mềm nhũn.

Kiều Hoa cười hắc hắc, Kiều Minh kích động mà nhận lấy, nói cảm ơn. Kiều Minh vội vàng kéo Kiều Yên vào nhà, hướng vào phòng ngủ, “Dì hai! Mau tới đâu, cháu cho dì xem Phao Phao cùng Tiểu Bạch!”

“Phao Phao Tiểu Bạch? Đó là gì?” Kiều Yên không hiểu chuyện gì mà bị cháu trai lôi kéo.

Kiều Hoa chậm rì rì đi theo sau, “Mua cho thằng bé hai con cá nhỏ, không có việc gì thì ở trong phòng đùa nghịch, thằng bé thấy ai thì cũng muốn giới thiệu.”

Đương nhiên, ngoại trừ những người xa lạ.

“Đứa nhỏ này, có hai con cá mà cũng kích động…” Kiều Yên lắc đầu tỏ vẻ bất đắc dĩ.

Thịnh tình không thể từ chối, bị cháu trai bảo bối lôi kéo nhìn hai con cá vàng, nhưng thật ra Kiều Yên cảm thấy rất đáng yêu. Kiều Yên đã ngoài 28, sao có thể hứng thú với mấy thứ nhỏ nhỏ này, chị có lệ khen vài câu, sau đó ra nói chuyện với Kiều Hoa, “Từ Sơn Tùng còn chưa đi làm về?”

“ n, đang còn bày bán, phải sáu giờ mới về đến nhà.” Bốn giờ rưỡi đến sáu giờ là thời điểm buôn bán tốt nhất, anh phải qua giờ này mới dọn hàng về ăn cơm.

Buổi sáng đi bán, cũng đến một rưỡi trưa mới về đến nhà.

“Chị, có chuyện gì sao?” Kiều Hoa rót cho Kiều Yên một ly nước ấm, lại bỏ thêm hai khối đường đỏ.

Kiều Yên nhận lấy, lòng bàn tay ấm lên một chút, “Hai đứa đã thương lượng khi nào làm rượu mừng chưa?”

“Em cùng Sơn Tùng đã bàn qua, tuần sau sẽ làm, hôm đó là ngày tốt. Ngày mai em định ra bưu cục gọi điện thoại về nhà trưởng thôn để báo với ba mẹ.”

“Được, hôm đó cũng vừa lúc là ngày nghỉ của chị với anh rể em.”

Kiều Hoa cười cười, Kiều Yên đánh giá cô một lượt, chần chờ hồi lâu, rốt cuộc chị cũng nói đến trọng điểm, “Hôm bữa về quê, có đưa lễ hỏi cho ba mẹ không?”

“Có.” Kiều Hoa gật đầu.

“Nhiều ít?”

Kiều Hoa chớp mắt, “Năm mươi, cũng giống như chị.”

Dứt lời, Kiều Yên dường như nhẹ nhàng thở ra, ngữ điệu so với khi nãy nhẹ nhàng hơn không ít. “Cũng đúng, dù sao cũng là người nông thôn, năm mươi cũng không tính là ít.”

Kỳ thật, với điều kiện của Viên Giang Hà, 50 đồng lễ hỏi thật sự là không nhiều, nhưng cuối cùng vì sao chỉ đưa lễ hỏi nhiêu đó, đương nhiên là do Kiều Yên bày mưu đặt kế. Lại nói, 50 đồng Kiều Yên còn ngại nhiều.Rốt cuộc, lễ hỏi tuy là nói đưa cho ba mẹ, nhưng cuối cùng thì bị chị dâu đoạt đi mất. Dựa vào cái gì mà để chị ta chiếm được tiện nghi? Chị sớm hận c.h.ế.t chị ta!

Ngưu Xảo Lệ thiếu chút nữa hại chị không có cách nào đi học cao trung. Nếu không phản thân phận của Viên Giang Hà không thấp, không thể bị mất mặt, 50 đồng này chị cũng không muốn đưa.

Hai chị em lại tiếp tục nói chuyện, chờ đến khi Kiều Minh cho cá ăn xong lắc lư đi đến chỗ mẹ với dì hai. Kiều Yên ôm cậu thêm một lát rồi đứng dậy ra về.

Kiều Hoa giữ chị lại ăn cơm, nhưng Kiều Yên từ chối, bảo phải về nấu cơm cho Viên Giang Hà.

Trước khi đi, chị nhìn phòng ngủ của Kiều Hoa. Vốn dĩ chị muốn nhìn thử xem cô dâu mới sống như thế nào, chăn gối có giống như giống ở nhà, ném lộn xộn không. Kết quả là, chăn gối được xếp chỉnh chỉnh tề tề.

Thật sự thay đổi?

Kiều Yên ngạc nhiên. Nhưng chị không biết được, thật ra đó là do Từ Sơn Tùng xếp. Nguyên chủ không có thói quen gấp chăn, Kiều Hoa cũng vậy.

Kiều Yên còn định vừa lòng rời đi. Nhưng khi quay đầu ra cửa, chị bỗng chú ý đến chai lọ đặt trên bàn trang điểm.

Mơ hồ có chút quen mắt, chị cầm chai lên, “Muôn Tía Nghìn Hồng? Kiều Hoa, em thật sự bỏ tiền ra mua được a.”

“Làm phụ nữ, đối với bản thân phải tốt một chút.” Cái này tính là cái gì, hai mươi năm sau, một lọ kem dưỡng cũng đã hơn một ngàn, mà đó còn là loại rẻ nhất.

“Cái này so với kem dưỡng bình thường thì mắc hơn bao nhiêu?” Chị mở nắp chai ra, đưa lên mũi ngửi ngửi, rất thơm, mùi thơm nhè nhẹ, không nồng, rất dễ ngửi.

Không biết có phải do tác dụng tâm lí không, Kiều Yên cảm thấy kem dưỡng này rất dễ ngửi.

“Ba hào.” Kiều Hoa nghiêng đầu nhìn chị mình, cười tủm tỉm nói.

Mắt Kiều Yên trừng lớn, chị tặc lưỡi, “Vậy mà em cũng mua được.”

Kiều Hoa che miệng cười, nghịch ngợm chớp chớp mắt, “Này không phải là tiền Từ Sơn Tùng kiếm được sao?”

“Đó là do cậu ấy không biết một chai này bao nhiêu tiền.” Kiều Yên liếc xéo cô.

“Hiện tại, hai đứa vừa mới kết hôn, không quá để ý đến chuyện này, còn có thể bao dung cho em. Qua thời gian nữa, coi chừng cậu ấy ghét bỏ em phá của. Huống hồ, sinh hoạt hằng ngày vẫn nên tính toán tỉ mỉ một chút, vạn nhất xảy ra chuyện gì, hai đứa chỉ có thể dẫn nhau uống gió Tây Bắc!”

“Ai nha, xem chị nói kia, giống như ngóng trông em cũng Sơn Tùng không tốt. Em không cần biết sau này anh ấy có chê em không, dù sao hiện tại cũng không chê, em liền dùng tiền của anh ấy.” Nếu là về sau thực sự ghét bỏ cô, vậy thì hiện tại tốt nhất cô dùng tiền của anh nhiều một chút!

Muốn ghét bỏ cô rồi ra ngoài tìm người khác sai, để tiền nuôi tiểu tam sao?