Kiều Minh thấy Kiều Hoa cười, còn tưởng rằng cô thấy tên đó dễ nghe. Cậu nhóc mặc định như vậy, vui vẻ mà quơ tay múa chân, “Phao Phao, Tiểu Bạch! Đây là tên của hai em! Một đứa là Phao Phao, một đứa là Tiểu Bạch!”
Lúc đi ngủ, thân nhiệt cơ thể của Kiều Minh rất cao. Nếu mặc nhiều quần áo thì dễ ra mồ hôi, cho nên đồ ngủ của cậu nhóc rất mỏng, mỏng đến mức có thể thấy da thịt ở phía sau. Lúc này, cậu nhóc đang kích động, hai tay nhỏ cũng vui vẻ mà vươn ra không trung vẫy vẫy, Kiều Hoa nhanh chóng lấy cậu nhóc bỏ vào trong chăn.
“Đừng nhúc nhích, coi chừng cảm lạnh.” Cô vỗ vỗ con trai, nhỏ giọng nói: “Được rồi, hôm nay đến đây thôi. Đi ngủ nào, con mau tạm biệt Phao Phao và Tiểu Bạch.”
Nháy mắt, Kiều Minh liền mệt mỏi, cậu nhóc sụp cả mí mắt nhưng vẫn túm túm lấy áo Kiều Hoa, “Mẹ, con muốn lát nữa mới ngủ.”
“Vì sao vậy?” Kiều Hoa khó hiểu.
“ Ân …Con muốn….Con muốn nói cho ba ba nghe tên của chúng, ba ba còn chưa biết chúng tên Phao Phao và Tiểu Bạch.”
Trời ơi, sao mà con trai cô đáng yêu thế này.
Kiều Hoa buồn cười, cúi người dỗ ngọt cậu nhóc, vỗ vỗ, “Không có việc gì, ngủ đi, lát nữa mẹ sẽ nói với ba ba của con.”
Kiều Minh có chút rối rắm, cậu nhóc suy nghĩ trong chốc lát, cậu nhóc ngáp một cái. Không biết khi nào ba ba mới về, lỡ ba ba về trễ thì sao?
Cuối cùng, Kiều Minh không chống đỡ nổi nữa, hướng vào trong chăn ấm cọ cọ, “Như vậy cũng được ạ, mẹ, mẹ không được quên đâu đó.”
“Sẽ không quên, con yên tâm.”
“Tạm biệt Phao Phao, tạm biệt Tiểu Bạch.” Cậu nhóc vươn tay vẫy vẫy, nói tạm biệt với hai con cá. . đam mỹ hài
“Con muốn đi ngủ, mẹ và ba nhớ ngủ sớm nha.”
Con trai cô đúng là tiểu bảo bối nhỏ đáng yêu mà.
Kiều Hoa ôn nhu nhìn con trai, Kiều Minh chậm rãi nhắm mắt lại, cùng với lời ngâm nga hát ru của mẹ, cậu nhóc bình bình hô hấp, một chốc lát liền ngủ say.
Đến khi Từ Sơn Tùng tắm rửa xong xuôi quay về, đập vào mắt anh chính là Kiều Hoa cùng Kiều Minh nằm trong ổ chăn ở một góc giường.
Cậu nhóc chỉ lộ cái đầu nhỏ ra khỏi chăn, miệng đô đô, hô hấp bình bình, dưới ánh đèn trắng, da cậu nhóc sáng lên.
Không chỉ cậu mà da của Kiều Hoa không hề thua kém chút nào.
Cô mặc cái áo rộng thùng thình màu vàng nhạt, giống như trang phục mùa hè. Quần cũng là quần dài rộng, chân cô chui ra khỏi chăn, lộ ra mắt cá chân nhỏ trắng như tuyết, chỉ nhìn thôi cũng đủ khiến cho tim anh ngứa ngáy. Anh đi từng bước từng đi vào phòng ngủ, anh đi đến trước tủ quần áo.
Mở cửa tủ ra, anh không nhanh không chậm cởi áo trên ra. Cô không kịp phòng bị mà ngắm thân thể đẹp trai của nam nhân nhà mình.
Sau lưng anh nhẵn nhụi, khung xương cân xứng, anh cũng có cơ bắp. Dáng người thon thả mà săn chắc. Cơ bắp trên cánh tay làm anh thêm phần rắn chắc, thêm mười phần ý vị nam nhân.
Kiều Hoa cũng không phải là nữ sinh nhỏ, thời đại internet, cái gì mười tám cộng cô đều từng đã thấy qua, chính vì thế cô không chút thẹn thùng nhưng lại có chút kinh diễm.
Là da che dưới lớp áo của Từ Sơn Tùng thật sự rất trắng, không phải trắng kiểu nõn nà như phụ nữ, mà là loại trắng khỏe mạnh, sạch sẽ. Cả người cao gầy, rất cân xứng.
Anh hơi nghiêng người, Kiều Hoa thấy được bụng anh, nơi đó còn có múi nha, đường cong tỉ mỉ như điêu khắc, sâu cạn rõ ràng, cực kỳ đẹp mắt.
Quan trọng nhất là, anh có sáu múi! Cô thích nhất là múi a…..
Nam nhân là loài động vật thị giác, chỉ cần anh ta vừa mắt thì sẽ động tâm. Nhưng mà lúc này, Kiều Hoa không thể không thừa nhận, nữ nhân cũng là động vật thị giác, vừa nhìn liền động tâm.
Thời điểm anh vừa cởi áo ra, cô xác thật có chút thèm thuồng cơ thể anh. Nếu lúc trước biết cơ thể anh đẹp như vậy, nói không chừng, cô không cần để Từ Sơn Tùng gặp người nhà, trực tiếp kéo anh vào cục dân chính kết hôn luôn, rồi đem về nhà động phòng.
Nhưng nếu anh không chủ động, vậy cô cũng như vậy….. Khụ khụ, địch không động, ta không động.
Từ Sơn Tùng năm nay cũng đã 25, tuy rằng anh không có đối tượng, nhưng là vẫn câu nói kia, chưa ăn qua thịt heo nhưng cũng đã thấy heo chạy, cho dù không thấy heo chạy thì cũng nghe người khác nói qua. Khi anh đi làm ở xưởng quần áo, không thiếu những đồng nghiệp nam lôi kéo nhau nói mấy chuyện đó, anh nghe nhưng vẫn chưa có cơ hội thực hành.
Đương nhiên, anh cũng từng nghĩ đến, nhưng lúc đó, anh không biết được cảm giác của đồng nghiệp mình nói là như thế nào.
Từ Sơn Tùng tự xưng mình là một nam nhân tương đối truyền thống, anh cũng không nghĩ rằng mình sẽ làm gì trước khi kết hôn. Anh vẫn luôn chờ đợi, chờ đợi một ngày có thể âu yếm vợ mình sau khi kết hôn, có thể quang minh chính đại làm việc này.
Kiều Hoa cho rằng anh muốn cởi trần đi ngủ, thì ra là anh đổi một cái “áo ngủ” rộng thùng thình.
“Làm sao vậy?” Thấy cô nhìn chằm chằm mình, hầu kết Từ Sơn Tùng chuyển động lên xuống, chậm rãi đi đến bên cạnh vợ nhỏ của mình.
“Không có gì.” Kiều Hoa lắc đầu, loại bỏ những suy nghĩ đen tối trong đầu mình. Cô xốc chăn lên, “Mau vào, bên ngoài lạnh lắm.”
Nói xong, cả hai đều sửng sốt.
Này, sao giống như cô đang gấp gáp chờ không nổi mà mời anh vậy?
Kiều Hoa ý thức được mình nói cái gì, mặt nóng lên, chậm rì rì dịch vào trong ổ chăn. Cô ôm con trai nằm xuống, chỉ lộ ra đôi mắt hạnh xinh đẹp, không chớp mắt nhìn chăm chú vào anh.
Từ Sơn Tùng rầu rĩ cười cười, không có gì cao hứng bằng phát hiện ra vợ mình và mình đều mong chờ chuyện đó.