Mùa hè năm 86, bạn nhỏ Tiếu Tiếu đã được một tuổi!
Cô nhóc được ba ba nhờ bạn mua một chiếc xe tập đi gửi từ Hồng Kông qua. Tiếu Tiếu đem nó trở thành bảo bối ngoại trừ ba ba, mẹ và anh hai của cô nhóc.
Vào thời điểm đó, mỗi lúc cô nhóc tỉnh lại, chỉ cần không bế cô nhóc bỏ vào xe tập đi cô nhóc sẽ không vui mà khóc lên.
Sau khi được bế vào xe tập đi thì Tiếu Tiếu ngay lập tức nín khóc, hai chân đá lung tung, toàn bộ đồ trong nhà đều bị cô nhóc đ.â.m cho đảo loạn vị trí!
Vừa mới bắt đầu, Kiều Hoa còn tự an ủi bản thân mình rằng là do con gái còn nhỏ chưa hiểu chuyện. Thẳng cho đến khi chủ nhất, Tiếu Tiếu ngồi trong xe tập đi trực tiếp đ.â.m vào ly nước của cô, ly nước bị đổ làm ướt hết mấy bản thiết kế, còn làm hỏng luôn cả cây bút chuyên để thiết kế.
Cuối cùng, Kiều Hoa nhịn không nổi nữa mà phát hỏa.
Kiều Minh thấy thế nhanh chân chạy lên ngăn lại, “Mẹ ơi, em gái còn nhỏ, em ấy không hiểu, để con dẫn em ấy xuống lầu chơi.”
Tiếu Tiếu tuy rằng chuyện gì cũng không hiểu nhưng cô nhóc đã học được kỹ năng nhìn sắc mặt từ ở trong bụng mẹ.
Cô nhóc nhanh chóng cụp đầu nhỏ xuống rồi nâng lên, dùng đôi mắt vô cùng đáng thương mà nhìn Kiều Hoa, “Nhỏ ~ Nhỏ ~”
“Con nhóc thúi, con nghe hiểu hay là nghe không hiểu? Con cố ý tìm đón đúng không?” Kiều Hoa niết niết mặt cô nhóc, Tiếu Tiếu ủy khuật mà bẹp bẹp cái miệng.
“Đau ~ Đau ~ Mẹ ~ Mẹ ~”
“Thật sự phục con nhóc là con, có phải biết mẹ chuẩn bị mắng con nên mới giả vờ ngoan ngoãn đúng không? Ai dạy con chiêu này, hả?”
“Mẹ ~ Ôm ~” Mới vừa rồi còn ngồi trong xe tập đi quậy phá tưng bừng, lúc này lại làm nũng đòi mẹ ôm.
Người biết xem sắc mặt nhất xin được vinh danh Kiều Tiếu a.
Kiều Hoa vừa bực mình vừa buồn cười, đem con gái từ trong xe tập đi bế lên, vỗ nhẹ m.ô.n.g nhỏ, “Còn đua xe loạn nữa không?”
“Mẹ ~ Ma ma ~” Ôm lấy cổ cô cọ loạn, nửa điểm cũng không chịu đề cập đến chuyện xe tập đi.
Sau khi Từ Sơn Tùng về nhà, Kiều Hoa đem chuyện này nói cho anh nghe. Từ Sơn Tùng sửng sốt một chút, nhìn về phía con gái đang ngồi trên thảm ném đồ chơi. Đại khái là cô nhóc vừa mới ăn cơm xong, Kiều Hoa còn chưa kịp lau mặt cho Tiếu Tiếu, cho nên trên mặt Tiếu Tiếu dính mấy hạt cơm trong rất buồn cười.
Nhìn thấy cảnh này, Từ Sơn Tùng chỉ bất lực cười ra tiếng.
Kiều Hoa liếc mắt nhìn anh, khom lưng nhặt lấy con gấu con gái vừa mới ném, “Còn cười? Anh có tin không, con gái anh sau này lớn lên nhất định sẽ không chịu ngồi yên, suốt ngày lăn lộn.”
“Tin.” Từ Sơn Tùng nhìn mặt cô, cũng cúi xuống nhặt đồ, “Thật sự tin.”
Đứa nhỏ Tiếu Tiếu này hoàn toàn khác với Minh Minh, có thể nói hai người là hai tính cách trái nhau hoàn toàn. Tiếu Tiếu vừa nghịch ngợm lại hay gây sự, cũng không biết là giống tính ai?
Từ Sơn Tùng suy nghĩ, anh và Kiều Hoa đều không phải là những người thích lăn qua lộn lại, sao có thể sinh được một tiểu tổ tông như thế này?
Kỳ thật, Tiếu Tiếu ở nhà là tiểu quỷ gây sự cũng không tính là chuyện lớn, khó khăn nhất chính là chuyện cai sữa cho cô nhóc!
Thật ra, vào thời điểm Tiếu Tiếu được tám tháng, Kiều Hoa đã có dự định cai sữa cho con, cứ từ từ, từng bước, trước tiên là cai sữa mẹ.
Tới một tuổi, sữa mẹ đã cai hoàn toàn nhưng sữa bột thì không thể bỏ được. Vì thế Kiều Hoa bắt đầu cho con gái ăn những đồ ăn mềm dễ tiêu hóa như mì sợi, canh trứng, bún gạo, cháo gạo kê…..Phối hợp với ít đồ ăn dinh dưỡng như là tôm bóc vỏ, thịt cá, thịt bằm,... biến đổi đa dạng để cho con gái ăn.
Tiếu Tiếu là một cô nhóc ham ăn, cho cô nhóc ăn cô nhóc sẽ ăn, nhưng còn bảo cô nhóc bỏ sữa thì cô nhóc sẽ khóc. Lúc khóc còn lộ ra hai cái răng cửa mới mọc, gào lên không ngừng.
Kiều Hoa không còn cách nào khác, chỉ có thể tiếp tục mỗi ngày pha cho cô nhóc uống. Tiếu Tiếu cầm bình sữa, b.ú chẹp chẹp, cảm xúc lại vui vẻ như cũ.
Chờ đến khi răng mọc dài hơn, Kiều Hoa lại cho con gái ăn sủi cảo, cơm, bánh nhân đậu,....một vài món ăn cứng hơn, cho đến khi cô nhóc bắt đầu ăn được đồ ăn của người lớn.
Nhưng trong lúc đó, bỏ sữa vẫn là một việc khó.
Đối với Tiếu Tiếu mà nói, ngày trước sữa là con đường hấp thu dinh dưỡng chủ yếu thì hiện tại đã có những thức ăn hằng ngày cung cấp dinh dưỡng, cho dù muốn uống sữa, một ngày một bình thật ra đã đủ. Thế mà bạn nhỏ Tiếu Tiếu một hai đòi uống, uống bốn năm bình một ngày vẫn là chưa thỏa mãn.
Hiện tại, sữa đối với Tiếu Tiếu mà nói, không còn là một chất để hấp thụ chất dinh dưỡng nữa rồi, mà đó là một loại an ủi, là một thói quen gây “nghiện”
Vì thế, hơn một tuổi rưỡi một chút, đại khái là tầm thời điểm mười chín tháng, Kiều Hoa bắt đầu cho con gái ngậm núm v.ú giả với nước mắt qua ngày. Cô nhóc Tiếu Tiếu thật sự không dám ngậm, cũng rất thương tâm, cho nên đôi mắt to tròn nhìn Kiều Hoa, nước mắt rơi xoạch xoạch.
“Mẹ, mẹ, sữa….sữa. Ô ô ô ~” Tay nhỏ cứ như vậy mà vòng qua cổ cô, nước mắt lạnh lẽo không ngừng rơi trên vai Kiều Hoa, rất khó để người làm mẹ như cô không đau lòng.