Cho dù có thể tích lũy đến con số 5000, nhưng dựa theo mức độ chi tiêu bình quần, một nhà ba người một năm mua chưa đến 500 tệ tiền quần áo. 500 đã là con số lớn rồi đó, nhiều nhà còn chưa tới 200.
Nếu một năm là 500 thì phải mất 10 năm mới đủ 5000!
Nếu mười năm nữa thì thời giá cũng thay đổi, giá hàng cũng phải lên gấp mười lần, chế độ hội viên của Kiều Hoa đương nhiên cũng sẽ thay đổi theo.
Nói một cách ngắn gọn, trước mắt con số 5000 là một con số cao, tìm được vị khách đạt đến cấp này còn khó hơn lên trời.
“Là rất lớn nhưng cũng không phải không có. Em muốn đem ngạch này kéo cao lên để sàng lọc khách hàng, cũng đâu phải ai cũng có thể trở thành khách quý.” Bọn họ vẫn có chính sách cho những tệp khách khác như là vip, đồng, bạc mà. Tuy rằng hạng vàng cao nhưng Lê An cũng đâu có thiếu những kẻ có tiền.
Nghĩ nghĩ, Từ Sơn Tùng rốt cuộc cũng không nói nữa, chỉ cười, “Cũng đúng, thật ra em am hiểu tâm lý khách hàng hơn.”
‘Đó là đương nhiên.” Những thứ này đều là cô học được từ những con cáo già trong thương trường, cô cũng không có đủ đầu óc để nghĩ ra như thế.
“Giống như mấy món đồ chơi anh nói, tất, hàng ngon giá rẻ thì có thể tặng cho khách vip. Tơ lụa, túi thủ công, có để đưa cho khách đồng với bạc. Còn khác hạng vàng….Em đề xuất chúng ta phải bỏ ra nhiều một chút, giống như là đồng hồ, đồ trang sức, bộ bình trà tinh xảo…..Có khá nhiều món.”
Khách hàng quý đương nhiên phải dùng những thứ quý để chiêu đãi. Tử Tinh Đình phải làm lớn làm mạnh, không phóng khoáng không phải phong cách của bọn họ.
Từ Sơn Tùng, “Được, chờ em có khách hạng vàng rồi nói, anh cũng đồng ý với việc tặng mấy món hàng này.”
Kiều Hoa, “Đúng vậy, những cấp bậc khách quý giống như vậy kỳ thật không chỉ còn là khách hàng, nói không chừng còn có thể trở thành bạn bè. Không chỉ bán được hàng mà còn là bán nhân tình.” “ Ân.” Xoa xoa tay cô, Từ Sơn Tùng khen ngợi, “Vẫn là vợ anh sáng tạo.”
Kiều Hoa cười cười, “ Trừ bỏ tặng quà, còn có chương trình tích điểm, mua càng nhiều càng tích được nhiều điểm. Điểm có thể tích vô thời hạn, tích đến một mức nào đó có thể đổi thành quà, như là túi, khăn lụa….Giá của vật đồi càng cao thì cần điểm thưởng càng nhiều. Không thích đồ có thể đổi thành tiền mặt, tóm lại khách chỉ cần biết, tích điểm là phúc lợi của thẻ hội viên là được rồi.”
Bởi vì hiện tại không phải là thời đại của internet, cho nên không thể dùng máy tính tích điểm. Cô cần phải tìm công ty in nào đó để làm thẻ tích điểm, còn phải yêu cầu họ giữ bảo mật để đây là chương trình chỉ có ở Tử Tinh Đình.
“Hơn nữa mỗi tháng chọn ra một ngày làm ngày hội viên, hội viên chỉ cần tới Tử Tinh Đình mua sắm vào ngày này là có thể được nhận một hộp quà. Có thể là bánh trung thu hay điểm tâm, đặc sản gì đó. Nói chung là đa dạng chủng loại, mỗi tháng đều không có trùng lặp.
Trừ bỏ ngày hội viên còn có “ngày sinh nhật của thành viên”, dựa theo ngày sinh trên chứng minh thư, khách hạng bạc và hàng vàng có thể tới tiệm nhận một phần quà.
Quà mỗi năm đều không giống nhau, đều là đồ sang từ 300 đến 500. Nói chung là vô cùng thành ý.
Cuối cùng còn có những phúc lợi đi kèm, như là khách hạng bạc và vàng mỗi năm có thể đưa tây trang, áo da, váy nhung, những quần áo mắc tiền mà khó giặt rửa tới cửa hàng để giặt sạch từ ba đến năm lần mỗi năm. Hơn nữa khách hàng ở hạng này sẽ được liên hệ thông qua máy điện thoại bàn để thông báo những chương trình khuyến mãi của cửa hàng, để khách hàng tôn quý hưởng được chế độ “Đặc quyền.”
Kỳ thật những người có thể thể mua tới 2000 hay 5000 còn để ý chút tiền giặt rửa này sao? Không, bọn họ không hề để ý, cái bọn họ để ý chính là những người thương nhân tôn trọng bọn họ, coi trọng bọn họ. Bọn họ để ý đến những ưu đãi, những chính sách chênh lệch so với những hội viên ở cấp khác.
Đương nhiên, nếu làm như vậy thì hậu quả sẽ dẫn tới là cần rất nhiều tiền.
Nhưng ông bà đã có một câu, không thả con tép sao bắt con tôm.
Trước tiên cứ làm giống như vậy đi, đến khi hấp dẫn được khách hàng, kiếm được một bộn, lại lấy tiền đó đi mua quà tặng, lại giảm giá cho khách hàng, nhưng vậy sẽ thành vòng tuần hoàn.