Xuyên Không, Ta Bất Ngờ Mang Con Tái Hôn

Chương 267




Hai mẹ con Kiều Hoa nặn cầu tuyết, chơi vô cùng vui vẻ.

“Minh Minh, con nhìn nè, mẹ nặng một quả cầu tuyết còn lớn hơn cả đầu con.”

“Mẹ chờ một chút, bây giờ con nặn một quả cầu còn lớn hơn quả cầu tuyết của mẹ.”

Cầu tuyết càng lớn càng không thể cầm trên tay, Kiều Minh chỉ có thể ôm trong ngực.

Kiều Hoa nâng quả cầu tuyết lên, nhẹ nhàng ném về phía con trai, quả cầu tuyết vỡ ra thành những vụn nhỏ.

Cả người Kiều Minh đều được bao bọc một cách cẩn thận, tuyết không thể chui vào người cùng lắm thì chỉ văng lên má.

Sửng sốt một chút, cậu nhóc vui vẻ nhảy nhót, “Mẹ ngồi xuống đi mẹ, con cũng muốn ném cầu tuyết mẹ.”

Lẽ ra một người lớn như Kiều Hoa thì không nên cho trẻ con nghịch tuyết nhưng cố tình cô còn chơi vui hơn cả con trai.

Ngồi xổm xuống để cho con trai ném cầu tuyết, sau đó chờ tuyết vỡ tan thì trên mặt Kiều Hoa cũng dính không ít bông tuyết.

Hai mẹ con nhìn nhau thấy trên mặt đối phương đều là tuyết thì bật cười không ngừng.

Một lớn một nhỏ nháo hi hi ha ha, còn vị chồng/ ba bên này thì đứng một bên nhìn hai mẹ con vui đùa ầm ĩ. Trên vai, trên khuỷu tay Từ Sơn Tùng lúc này đều chất đầy hành lý nhưng trên khuôn mặt và ánh mắt của anh lại chứa đựng vô vàn sự sủng nịnh.

Mọi người đi ra đi vào nhà ga xe lửa không ngừng, ai cũng vội vội vàng, không ai rảnh rỗi mà để ý một nhà ba người đang hạnh phúc.

Đại khái chừng năm phút sau, rốt cuộc hai mẹ con cũng chơi đủ rồi.

“Lạnh quá, không chơi nữa.”

Kiều Minh cũng học theo Kiều Hoa phủi sạch tuyết trên tay để cho chúng rơi xuống.

“Tay con cũng lạnh nha ~” Kiều Minh vui vẻ cười rộ lên, tiện đà nắm c.h.ặ.t t.a.y Kiều Hoa, “Tay mẹ cũng thật lạnh.”

Kiều Hoa cong môi, “Hai mẹ con mình nắm c.h.ặ.t t.a.y nhau một chút liền ấm.”

Từ Sơn Tùng cười ra tiếng, xốc balo trên vai, “Minh Minh tới gần ba ba này, đặt tay lên khuỷu tay của ba để làm ấm.”

“Dạ được ~” Cậu nhóc chạy tới, làm khô tay nhỏ trên áo khoác, rồi mới đặt tay vào khuỷu tay của Từ Sơn Tùng. Thật sự là ấm quá đi mất, hệt như đang để tay cạnh lò sưởi.

Lại nhìn về phía cô vợ nhỏ, “Kiều Hoa, em ở bên này.”

Kiều Hoa cười đi qua, duỗi tay ra, “ n ~ Thoải mái a, có chồng thật là tốt.”

Sau đó một nhà ba người liền dùng tư thế đầy quái dị từng bước từng bước đi ra trạm bên ngoài.

Kiều Minh vẫn còn đang cao hứng, cậu nhóc nhảy chân sao đi bên cạnh ba mẹ. Nhóc cảm thấy không có gì vui vẻ hơn được chơi với mẹ.

Trạm xe bên ngoài đậu vô số xe đẩy, xe ba bánh, ai ai cũng đứng chịu lạnh để đón khách. Từ Sơn Tùng cũng không keo kiệt, anh thu hẳn hai chiếc xe ba bánh để chở, một xe chở anh cùng hành lý, xe khác để cho Kiều Hoa ngồi với con trai.

Chỉ hơn nửa giờ đi xe, nhưng hai mẹ con Kiều Hoa vẫn không ngừng cảm thán.

Kiều Minh tò mò đánh giá quang cảnh thành phố, cậu nhóc tò mò mà hỏi chỗ này chỗ kia, Từ Sơn Tùng đều nhất nhất trả lời cho con trai nghe. An Thành chính là địa bàn của Từ Sơn Tùng, bất luận ngõ ngách nào anh cũng đều đi qua, có thể nhìn ra được, Từ Sơn Tùng khi còn bé là đứa trẻ hiếu động, chạy nhảy không ít.

Cười xong, Kiều Hoa bắt đầu lo lắng, càng gần tới nơi, cô càng hoảng.

Cũng không biết ba mẹ Từ Sơn Tùng trông như thế nào, nhìn hung hay là hiền? Tính tình ra sao, bọn họ có thích cô hay không?....Càng nghĩ càng sầu.

Cùng với gió lạnh gào thét, xe ba bánh chậm rãi của vào một con ngõ nhỏ, rẽ trái rồi rẽ phải, loanh quanh lòng vòng khiến cho Kiều Hoa thấy chóng mặt.

Thẳng cho đến khi xe ba bánh dừng lại trước khoảng đất trống trái, trước mặt Kiều Hoa liền xuất hiện một tòa nhà.

Đến nơi rồi!

Xuống xe, thanh toán tiền, chiếc xe liền quanh lại ga tàu để kiếm khách khác, chỉ để lại Kiều Hoa kinh hồn táng đảm đứng đây.

Hít sâu một hơi, xây dựng tâm lý bản thân cho thật tốt. Từ Sơn Tùng thấy như thế thì hơi buồn cười, nắm lấy tay cô.

“Đừng sợ, có anh.”

Gió lạnh thổi đến mức cả cơ thể đều đông cứng. Kiều Hoa miễn cưỡng cười với anh, nhìn về phía Kiều Minh, “Minh Minh, đợi chút nữa gặp ông bà, con đưa lễ vật gặp mặt cho ông bà có được không?”

Cậu nhóc Kiều Minh mở to đôi mắt trong suốt, khó hiểu nhìn cô, “Con đưa sao?”

“Đúng nha, con đưa cho ông bà để tạo ấn tượng tốt.”

“Mẹ cũng đưa, mẹ cũng cần có ấn tượng tốt.” Kiều Minh sợ mẹ mình không chiếm được hảo cảm.

Kiều Hoa cười cười, không trả lời, nhưng cô hỏi con trai: “Hồng sâm đưa cho ai?”

Kiều Minh: “Cho ông bà.”

“Còn đồng hồ?”

Kiều Minh: “Cho bác.”

“Áo khoác thì sao?”

Kiều Minh: “Cho…cho bác gái!”

“Ân, đúng rồi.”

“Cón váy nữa, váy là cho em gái.” Kiều Minh tự tin nói.

“Váy để mẹ đưa.” Kiều Hoa nói.

“Mẹ phải tạo ấn tượng tốt với em gái sao ạ?” Nghiêng đầu nhỏ khó hiểu hỏi.

“Không phải, mẹ đưa cho bác gái, tìm đề tài nói chuyện phiếm.” Nghĩ tới nghĩ lui, toàn bộ nhà Từ Sơn Tùng người có thể tiếp nhận cô hẳn chỉ có mỗi người chị dâu đi.

Rốt cuộc đều là gả qua đây, đều là phụ nữ tội gì phải làm khó nhau, dù sao Kiều Hoa cũng nghĩ như thế.

Đi dọc một đường để vào nhà, đi đến chỗ cầu thang của tầng ba, rốt cuộc Từ Sơn Tùng cũng dừng bước.

“Đến rồi, ở lầu ba.”