Xuyên Không, Ta Bất Ngờ Mang Con Tái Hôn

Chương 221




Hai người Lý Hồng Quân và Từ Sơn Tùng đều có kinh nghiệm buôn bán, đầu óc lại linh hoạt, hơn nữa còn sự dẻo miệng của Lý Hồng Quân nữa.

Anh ta nói rất ngọt, khách nào vào xem cũng thân thiết kêu “chị” nhỏ tuổi hơn thì gọi là “em gái”, nam thì xưng anh, nhỏ tuổi hơn thì gọi là “soái ca”

Còn chưa hết, nếu khách nhìn trúng mà do dự có nên mua hay không thì Lý Hồng Quân trực tiếp khen người ta, nào là dáng đẹp nào là thon thả, mặc như vậy nhất định sẽ đẹp. Rồi dụ khách đi thử đồ, thử xem hợp không, dù sao cũng không mất tiền!

Anh ta nói với ai cũng vậy, dù gì thì thời nay cũng không có mấy người mập.

Từ Sơn Tùng không được dẻo miệng như vậy, nhưng anh thắng ở chỗ có nhan sắc, chỉ cần anh đứng đó cũng đã thu hút không biết bao nhiêu cô gái. Bọn họ nhìn mặt Từ Sơn Tùng rồi quay sang nhìn quần áo, thấy mẫu mã cũng được, lại bận thử xem, tỷ lệ mua đồ liền tăng lên rất nhiều.

Sau một tuần mở cửa hàng cũng xem như là bán được, tuy nhiên tiền lời không thể so với hẻm Thanh Đằng.

Lại nói một chút, quần áo thiết kế của Kiều Hoa bán giá cao, giá như thế một tháng bán được bốn năm cái đã là không tồi rồi.

Những mẫu quần áo khác thì rẻ hơn bán ra cũng chạy. Hiện tại, mỗi tháng bọn họ lời được hơn một ngàn hai!

Du Phồn tò mò, “Các người tặng túi, tặng vớ,...Không cần lãi sao?”

“Cần a. Nhưng nếu không ai tới mua, thì túi với vớ để lại làm gì? Mấy món này phí tổn không cao, cứ coi như là thả con tép bắt con tôm thôi.”

Nhìn cửa hàng bên cạnh ngày càng có nhiều khách, thậm chí mình cũng được lợi theo, Du Phồn hơi suy tư mà gật đầu.

Tựa hồ…..Xác nhận được một hình thức kinh doanh nào đó…..

Mấy cửa hàng ở quanh đây chỉ tập trung bán quần áo kiếm lời, ít ai dám bỏ tiền ra tặng quà cho khách. Chính vì vậy, có đôi khi, cả ngày không bán được một cái quần hay cái áo, nói chi là tiền lời.

Không biết có phải do hai nam nhân đứng tiệm dẻo miệng hay không mà chỉ trong một buổi sáng đã bán được sáu đơn!

Giữa trưa, có một chị gái đến cửa hàng, cũng không lựa quần áo, liền coi trọng cái túi do Kiều Hoa tự tay thiết kế.

Lý Hồng Quân xua xua tay, đem túi lấy ra, “Đây là túi tặng kèm, không bán, không bán!”

Vừa lúc Từ Sơn Tùng lấy quần áo treo lên, thấy thế liền phụ họa diễn với Lý Hồng Quân.

Vốn dĩ khách hàng thấy thái độ của Lý Hồng Quân không tốt, muốn bỏ đi, kết quả là Từ Sơn Tùng cười ôn nhu giải thích, “Đây là túi lớn, nếu thích thì chị cứ lựa quần áo trong tiệm, chỉ cần mua 30 đồng thì được lấy túi này miễn phí.” Nói như vậy sao khách hàng có thể không động tâm, nhưng chỉ là, 30 đồng đó……Không hề rẻ chút nào.

Nhưng mà chị ta rất thích cái túi này nha, cái nhìn càng thích. Lần đầu tiên chị ta thấy mẫu túi như vậy, không lớn không nhỏ vừa tinh xảo lại vừa cao cấp. Hơn nữa đồ ở đây rất đa dạng kiểu nào phối với túi cũng hợp cả.

“Váy này không tồi, bao nhiêu tiền?” Chị ta nhìn trúng một cái váy hoa, màu sắc và hoa văn đều được dệt thổ cẩm, vừa có họa tiết vừa không quá nổi bật.

“Mười sáu đồng, bất quá tiệm chúng tôi mới khai trương, chị là lần đầu tiên tới mua. Như vậy đi, tôi làm chủ, giảm cho chị 2 đồng.” Thật đúng là giảm giá đậm mà.

Giảm 2 đồng không ít, bất quá….

“Mười bốn đồng a vẫn còn rất mắc a!”

“Không mắc! Không hề mắc! Chỗ chúng tôi không thu phiếu mua đồ, mười bốn đồng sao lại mắc được? Hơn nữa, chị mua chúng tôi còn tặng thêm một đôi tất. Chị nhìn tất này đi, chất lượng rất tốt!” Đem tất đưa qua cho khách hàng, Lý Hồng Quân tiếp tục lải nhải.

“Chị đi vào bách hóa lớn mà xem đến cả tất cũng phải đổi phiếu mới mua được!”

Tất này đúng là không tồi, váy cũng không tồi, mọi thứ đều không tồi, chỉ có giá cả là….

“Kia….Nếu tôi kéo thêm bạn tới mua….Chúng tôi mua 30 đồng, có phải cũng được tặng túi với tất đúng không?”

Lý Hồng Quân là một diễn viên cực kỳ giỏi, anh ta làm bộ rối rắm một chút, lại nhíu mày như là xẻo một miếng thịt của mình, cắn răng nói: “Được! Nếu chị với bạn cùng tới mua đủ ba mươi đồng, tôi đảm bảo sẽ đưa túi với tất cho chị! Không chỉ thế, chúng tôi còn tặng cho chị thêm một kẹp tóc, chị có thể đem về cho con gái. Đây coi như là tôi hạ hết cả vốn lẫn lãi rồi đó!”

Một người mua 30 đồng thì hơi nhiều, tặng thêm đồ coi như là tiền kéo thêm khách, đã vậy còn làm cho khách cảm thấy mình chiếm được của hời!

“Nhìn cậu kìa, đừng khoa trương như vậy.” Chị khách bị Lý Hồng Quân chọc cười.

“Được, tôi ăn trưa xong sẽ dẫn người lại đây.”

Trước khi đi, còn không quên chỉ vào váy dặn, “Nhớ giữ lại cái váy này cho tôi, đừng bán a! Túi cũng giữ lại!”

Lý Hồng Quân phất phất tay tạm biệt, “Được rồi! Chị cứ về ăn cơm, tôi sẽ cố gắng để giữ cái váy này cho chị!”

Nói cố gắng giữ chứ chưa chắc còn, làm cho người khách càng thêm vội vàng.

Đây là sách lược của Kiều Hoa, Từ Sơn Tùng và Lý Hồng Quân cảm thấy không tồi, có thể áp dụng được nhưng không nghĩ hiệu quả lại cao như thế. Bất kể già trẻ gái trai đều trúng chiêu này