Xuyên Không, Ta Bất Ngờ Mang Con Tái Hôn

Chương 152




“Ai, nhìn xem đứa nhỏ nhà ai trông đẹp ghê.”

“Kia, có phải là con trai nhà Từ Sơn Tùng không?”

“Hình như là thằng bé.”

Một chiếc xe đạp ung dung đạp qua, ngồi sau xe chính là Từ Ti Miêu ở ngoại viện, bạn trai cô ấy đang chở cô ấy.

Đồng chí bạn trai của Từ Ti Miêu chào hỏi Kiều Minh, “Uy! Nhóc con! Nhóc là con trai nhà Từ Sơn Tùng đúng không?”

Kiều Minh nghe thấy có người gọi tên ba ba thì quay đầu lại, bước chân hơi dừng, nghi hoặc nhìn về phía hai người, “ n! Là con của ba ba!”

“Nha, đúng rồi nè.” Cặp đôi nhìn nhau cười phá lên.

Từ Ti Miêu cười hỏi: “Này bạn nhỏ, em ôm cái chai đi đâu vậy? Sao lại không có người lớn đi theo em?”

Kiều Minh cẩn thận đánh giá hai người trước mặt, trong lòng đang nghĩ xem họ có phải là người xấu hay không a. Vì sao hai người nay cứ đi theo nhóc, còn hỏi này hỏi nọ, mẹ nhóc dặn là đi ra ngoài không nên nói chuyện với người lạ.

Cũng may giờ là giữa trưa, đúng giờ tan tầm, ngõ nhỏ rất đông người, nếu không, Kiều Minh thật sự cảm thấy sợ hãi.

“Em phải đi mua nước tương cho mẹ, hai người đừng hỏi nữa!” Dứt lời, Kiều Minh nhanh chóng chạy chậm đi.

Nhưng mà chân nhỏ sao có thể nhanh bằng xe đạp, rất nhanh bạn trai và Từ Ti Miêu đã đuổi kịp Kiều Minh, hai người đó còn đạp xe chậm rì rì đuổi theo sau cậu nhóc.

“Uy, nhóc con, nhóc cẩn thận một chút, nhóc đẹp như vậy rất dễ bị bọn buôn người để ý. Không cẩn thận bị bọn họ bắt đi vào thâm sơn cùng cốc, đến lúc đó là không gặp được mẹ nhóc đâu.”

Đồng chí nam vừa dứt lời, trong lòng Kiều Minh lộp bộp một tiếng.

Nghĩ đến khả năng mình có thể bị bắt đi, sẽ không được gặp mẹ, Kiều Minh gấp đến độ đổ mồ hôi hột, trong đầu cũng đã tưởng tượng ra một ngàn cảnh.

Chính là, chính là ngõ nhỏ vẫn còn rất nhiều người, nhóc, nhóc mới không sợ…..

Kiều Minh nhỏ giọng nói, vừa như nói cho cặp tình nhân nghe lại giống như tự an ủi bản thân, “Em, em mới không sợ đâu, em là nam tử hán, hai người không cần đi theo em!”

Kiều Minh càng chạy nhanh hơn nữa, chân nhỏ chạy nhanh đến kinh người. Cặp đôi kia có chút sợ hãi, sợ Kiều Minh sẽ té ngã.

Từ Ti Miêu nhanh chóng gọi Kiều Minh, “Uy, bạn nhỏ! Em đừng chạy, đừng chạy! Cẩn thận coi chừng ngã! Tụi chị không theo nữa, em đừng chạy!”

Cô ấy tức giận đạp vào lưng bạn trai, “Em nói anh rồi, đừng có đuổi theo a! Cẩn thận coi chừng thằng bé bị ngã!”

Bạn trai Từ Ti Miêu lại không cho là vậy, vẫn cười cười, bất quá đạp xe chậm lại, “Thằng nhóc này thật là dễ thương.” Hai người đạp xe thêm một đoạn thì thấy Kiều Hoa, lúc này cả hai mới bừng tỉnh ngộ. Thì ra là mẹ của thằng bé vẫn luôn đi phía sau.

Hai người chào hỏi Kiều Hoa, rồi để cô đuổi theo con trai.

Sau khi Kiều Hoa đi rồi, bạn trai Từ Ti Miêu nhìn theo bóng lưng cô, nói: “Ai, nghe nói lúc đầu cô ấy là quả phụ? Nuôi con cũng thật tốt.”

Lời này nghe như thế nào cũng thấy có chút kỳ thị, Từ Ti Miêu rất không cao hứng, “Quả phụ cũng là nữ nhân a, anh thì biết cái gì gọi là tình mẫu tử, tình thương của mẹ. Nói chuyện không lễ phép chút nào a!”

Thấy bạn gái nghiêm túc, sợ là sẽ cãi nhau, đồng chí nam liền nhanh chóng đầu hàng, “Là là, là anh nói sai rồi.”

Kiều Minh chuyên tâm một đường chạy đến cửa hàng bán nước tương của Thẩm Thanh Bình. Vừa chạy vào cửa hàng, đã thấy hình bóng quen thuộc của Tống Thanh Bình, lúc này, Kiều Minh mới dám thở hổn hển mấy hơi.

“Thím”

“Nha! Kiều Minh, sao con lại tới đây?” Tống Thanh Bình buông cây chổi lông gà trên tay ra, tỏ vẻ vô cùng kinh ngạc vì sự xuất hiện của Kiều Minh.

Cô ấy giương mắt nhìn bốn phía xung quanh, buồn bực hỏi, “Mẹ cháu đâu, ai dẫn cháu qua đây?”

“Thím, cháu, cháu muốn mua nước tương.” Cậu nhóc Kiều Minh run rẩy đem chai nước tương đưa lên quầy. Nhưng mà chân quá ngắn, cách quầy một khoảng khá xa, không thể đưa tới được.

Tống Thanh Bình nhanh chóng chạy qua cầm lấy chai nước tương, cuối cùng Kiều Minh cũng có thể nhẹ nhàng thở một hơi.

“Mua nước tương sao? Mẹ cháu đâu, sao hôm nay chỉ có một mình cháu đi mua?” Nói rồi, cô ấy đưa mắt nhìn xung quanh cửa hàng một lần nữa, những mà vẫn không thấy ai cả.

Kiều Minh lắc đầu nhìn cô ấy, lảnh lót trả lời: “Chỉ có một mình cháu, mẹ nhờ cháu đi mua nước tương.”

“Nha, thật sao? Mẹ cháu cũng thật nhẫn tâm, cháu chỉ mới có mấy tuổi a, sao lại bảo cháu đi mua nước tương.” Nếu cô ấy có đứa con trai ngoan như vậy, sao có thể dám để thằng bé ra đường một mình! Bị trộm mất con thì làm sao?

“Thím, cháu ba tuổi rưỡi rồi.” Kiều Minh vương ba ngón tay ra, lại khoa tay múa chân, “Cháu có thể tự mình đi mua nước tương nha.”

Ý tứ chính là, cô ấy không nên khinh thường nhóc nha!

“Ai nha! Cháu thật giỏi!” Tống Thanh Bình cười đến mức đuôi mắt cũng có nếp nhăn.

Cửa hàng cách vách, có một nữ đồng chí trẻ tuổi hứng thú thò đầu ra nhìn Kiều Minh.

“Thật đáng yêu, con cái nhà ai a.”

Tống Thanh Bình cười nói: “Là con của Từ Sơn Tùng đối diện nhà tôi, chắc là cô cũng biết.”

“Nga~” Nữ đồng chí ở tiệm bên cạnh bừng tỉnh ngộ, trái tim bang bang nhảy dửng.

Thì ra là con trai của Từ Sơn Tùng a, hổ phụ không sinh khuyển tử mà, đứa bé này lớn lên cũng thật đẹp mắt!