Xuyên Không, Ta Bất Ngờ Mang Con Tái Hôn

Chương 135




Thở dài một hơi, hòn đá nặng đè trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống. Kỳ thật cô cũng không có gì để tự tin. Trong tình yêu, nỗi bất an trong lòng nữ nhân so với nam nhân thì nhiều hơn một chút.

“Nói về người nhà của anh một xíu đi.”

Không khí đột nhiên lâm vào một cổ an tĩnh đến quỷ dị, đến mức kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy được.

Thật lâu sau đó, mới nghe giọng nói khàn khàn của Từ Sơn Tùng, “Kiều Hoa, đối với em, trước giờ anh luôn nghiêm túc, không có nửa điểm dối trá.”

Thình lình được chồng thổ lộ, Kiều Hoa có chút bối rối, không biết phải làm sao. Cô phát hiện mình không thể thổ lộ với anh, có chút hoảng loạn.

Đã kết hôn được hai tháng, anh là người như thế nào, cô còn không biết sao. Được anh thổ lộ, đương nhiên cô cũng rất vui vẻ. Nhưng cô chỉ có thể cho anh thấy được những hành động của cô, chỉ là cô không thể nói mấy lời âu yếm để dỗ anh vui vẻ được.

“ Ân.” Trong bóng đêm, Kiều Hoa chậm rãi sờ lên mặt nam nhân của mình. Lòng bàn tay cô bỏng rát, mặt anh hơi lạnh, “Em biết, em tin tưởng anh. Anh mau nói về người nhà anh đi, còn có chuyện của anh hai anh nữa.”

Kết hôn được hai tháng, Từ Sơn Tùng chỉ nói với cô sơ qua về tình hình người nhà ở quê. Cho đến hôm nay, khi lá thư này xuất hiện, mới làm anh có dũng khí kể hết ra về người nhà của mình.

“Anh hai so với anh thì lớn hơn ba tuổi, quan hệ của bọn anh từ nhỏ đã rất tốt.”

Cùng cô vợ nhỏ cuộn mình trong chăn, anh từ từ đem quá khứ của mình nói ra.

Từ Sơn Tùng là con của một cặp vợ chồng công nhân ở phương bắc, từ nhỏ gia đình đã hoàn hảo, cuộc sống hạnh phúc. Ba là xưởng trưởng của một xưởng sắt thép là một thợ nguội, mẹ là một giáo viên. Bất quá, năm Từ Sơn Tùng mười một tuổi, mẹ anh ngoài ý muốn bị té, nên chân không thể nào đứng thẳng được, từ đó bà không đi dạy nữa.

Hai anh em từ nhỏ bận chung một cái quần mà lớn lên, tình cảm cực kỳ tốt. Từ Hải Bình vì không để em trai xuống nông thôn chịu khổ, vào năm 72, lúc đó anh ấy 18 tuổi, còn nửa năm nửa thì tốt nghiệp cao trung, đã tự mình đi báo danh đăng ký xuống nông thôn, cho em trai Từ Sơn Tùng được ở lại thành phố. Sau khi Từ Hải Bình xuống nông thôn, Từ Sơn Tùng 15 tuổi vẫn tiếp tục đi học cho đến khi tốt nghiệp cao trung. Tiếp theo đó, anh bị trường học phân đến xưởng luyện thép để học nghề, mỗi tháng nhận được 38 đồng…. Hai anh em bởi vì chuyện xuống nông thôn mà tình cảm thêm mặn nồng, viết thư qua lại thường xuyên, nói cho nhau nghe hết tất cả mọi chuyện ở thành thị cũng như là nông thôn cho người còn lại được biết.

Đến năm Từ Sơn Tùng 20 tuổi, cũng là năm 77, cả nước tuyên bố tổ chức lại cuộc thi đại học!

Tin tốt vừa được ban hành, đầu tiên, Từ Sơn Tùng viết thư cho Từ Hải Bình ở nông thôn, đem tin này nói với anh ấy.

Nhận được thư của em trai, Từ Sơn Tùng vội vàng viết lại lá thư, trong đó nói mình sẽ cố gắng ôn tập, còn nhờ Từ Sơn Tùng gửi một ít tài liệu về đây, cũng không quên dặn Từ Sơn Tùng ôn tập cho tốt. Từ Hải Bình tin chắc, với sự thông minh của hai anh em, nhất định sẽ thi đậu vào trường đại học hay mà học viện nào đó. Tiền đồ tương lai vô cùng sáng chói!

Bất luận như thế nào, đều phải tận dụng cơ hội này cho thật tốt!

Trải qua ba tháng ôn tập ngắn ngủi, Từ Sơn Tùng thuận lợi thi đậu vào trường đại học công nghệ Hồ Thị, đây là trường đại học trọng điểm của quốc gia!

Nhưng, có một tin tức mà Từ Sơn Tùng không dám nói cho anh hai của mình.

Ba của bọn họ ba năm trước đã phát hiện bị mắc căn bệnh viêm cầu thận, cũng chính là bệnh viêm thận. Bện này cần phải dùng thuốc để duy trì chức năng của thận, không được mệt mỏi quá độ, không được thức đêm, không thể uống rượu…

Rượu có thể không uống, nhưng Từ Dũng Hạ làm công việc thợ nguội, sao có thể không mệt nhọc?

Sau khi mắc bệnh, ba của bọn họ không thể tiếp tục làm việc. Trong xưởng biết tình huống của ông, sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nghĩ tới nghĩ lui một hồi, quyết định đưa cho Từ Dũng Hạ ba mươi đồng, rồi đem ông sa thải.

Từ Hạ Dũng là nguồn thu nhập chính của Từ gia, ông bị mất việc chính là tai họa lớn đối với nhà họ. Điều này đồng nghĩa với việc, Từ gia không chỉ mất đi nguồn thu nhập chính mà còn phải chi trả cho một khoảng tiền thuốc men đắt đỏ.

Khi đó, Từ Sơn Tùng mới 18 tuổi, còn hai tháng nữa mới tốt nghiệp cao trung. Cả nhà bọn họ dựa vào số tiền dành dụm ít ỏi vượt qua được hai tháng. Cho đến khi Từ Sơn Tùng tốt nghiệp, được phân đến xưởng học việc, mới dễ sống hơn một chút.

Nhưng mấy đồng lương ít ỏi của học nghề có thể làm được gì? Không chỉ dùng để chi trả sinh hoạt hằng ngày, còn phải mua thuốc cho ba, chưa kể đến việc gửi phí sinh hoạt cho anh hai ở nông thôn. Trong nhà lúc nào cũng trong tình trạng thu không đủ chi.