Xuyên Không Rồi Ta Gánh Môn Phái Còng Lưng

Chương 4




- Thần nhi à. Ông ngoại xin lỗi mà.Con đừng tức giận ha.

Cái mặt của ông già khiếm người khác nhìn vào mà đau đầu không biết làm thế nào cho được.

Nguy Thần cuối cùng phải lên tiếng giải thích cho lão ta hiểu đương nhiên là một câu chuyện dễ tin hơn việc bản thân là người xuyên không rồi:

- ông ngoại cháu trai và Lam Phi Yên đó giao tình không nông.

- vậy sao Thần nhi.

- Ừm. Vậy nên việc hắn không muốn cùng thánh nữ Thanh Phong tông giải trừ hôn ước với cháu trai không là cái gì hết.

" Thần nhi con kể cho ông ngoại xem cái giao tình này là như thế nào?" Ông già là làm mặt nghiêm túc mà hỏi.

Tự nhiên ông già nghiêm túc như thế khiến Nguy Thần bất ngờ hỏi:

- Ông ngoại người sao tự nhiên lại nghiêm túc như vậy?

- Thần nhi với thân phận của con người muốn kết giao không phải con số nhỏ. Trong số đó người mà không có ý định lợi dụng con đếm trên đầu ngón tay thôi.

- ông ngoại có phải lo quá rồi không.?

Hỏi câu này không phải không có lý dù sao thì loại nhân vật phản diện bố đời này thì chỉ thích hợp làm đá kê chân cho nhân vật chính. Nhưng hiện tại cốt truyện vẫn chưa tới lúc đó nên ông già lo lắng chuyện thằng cháu bị lợi dụng là chuyện đúng đắn. Ông già hơn nghìn tuổi mới có con gái rồi con gái ông chỉ có mình đứa cháu này mới hơn hai mươi còn không lo lắng sao?

- ông ngoại là lo cho con bị người khác tính kế thôi. Lòng người khó dò.



Trong lòng dù rất hạnh phúc khí được người khác quan tâm nhưng không thể quên việc bản thân chỉ là nhân vật phụ thôi.

- ông ngoại ngày bé con có tới đây chính là lach vào chỗ Lam Phi Yên luyện đan. Nàng còn tưởng cháu là đệ tử ngoại môn lạc vào còn cứu ta một mệnh.

Tông chủ Phất Nguyệt tông nghe thấy cháu mình được người ta cứu mệnh thì lại lo lắng bấn loạn lên:

- Con gặp nạn gì cần nàng ta cứu mệnh?

"chuyện này cũng đã qua rồi." Cười ngượng.

' ta bịa chuyện thôi ông lo làm gì?'

- ông ngoại lúc đó nàng đang có thai rồi còn nói với ta nếu đứa trẻ là nữ hài sẽ gả cho ta.

- Nàng ta không biết thân phận của con thật sao?

- không biết.

- Nên là Tiêu Khâm kia là vợ hụt của ta giao tình này lập nên ta sao có thể lấy thánh nữ Thanh Phong tông kia chứ.

Ông già vẫn cứ thấy cấn cấn mà không biết cấn ở đâu. Thằng cháu mình sẽ không cần phải nói láo làm gì.

Việc đã xong Nguy Thần cũng tạm biệt ông già đi tặng lễ vật cố vớt vát cái mạng mình.

......................

Đội tặng lễ của Vấn Đạo tông lớn còn hơn cả vua chúa đi tuần. Mười mấy cái phi chu ( thuyền bay) sức chứa cả ngàn người. Đoàn thuyền hùng hậu khua chiêng gióng trống tới Vĩnh Lạc thành Tiêu gia. Đôi thuyền đi tới dừng trên không trung khiến cả tòa thành không lọt xuống một tia nắng nào.



Quần chúng nhìn thấy đội thuyền của Vấn Đạo tông trên trời mà lòng hoang mang lo lắng.Ngay cả thành chủ thành Vĩnh Lạc cũng thấp thỏm không yên. Vấn Đạo tông không phải nới dễ chọc vào khí thế lớn như này không phải là cao tầng thì không thể. Mấy hôm trước Tiêu gia còn làm rùm beng chuyện hôn ước ai cũng biết Thánh nữ Thanh Phong tông Thượng Quan Như Hà con gái Thượng Quan gia thành Vĩnh Cầm lọt vào mắt thiếu chủ Vấn Đạo tông. Tiểu tử Tiêu gia kia thì lại sống chết không chịu giải trừ hôn ước với cách hành sự của Vấn Đạo tông thì Tiêu gia này coi như xong rồi chỉ là liên lụy cả thành gặp tai bay vạ gió.

Một đệ tử của Vấn Đạo tông từ trên phi chu nói vọng xuống:

- Thành chủ Vĩnh Lạc thành mau ra tiếp đón Thiếu chủ Vấn Đạo tông ta.

Thành chủ và người của Vĩnh Lạc thành đều toát mồ hôi lạnh khi nghe đến người tới là Thiếu chủ Vấn Đạo tông. Ai ai cũng cho rằng thánh nữ kia đã vào phòng vị thiếu chủ này. Thù cướp vợ ai mà không ức cho được.Người ta đích thân tới đây thì cả thành chỉ còn nước đi theo tên Tiêu Khâm kia thôi.

"Thành chủ Vĩnh Lạc thành, Chung Tưởng bái kiến thiếu chủ." Thành chủ này là cố hết sức mới nói chuyện mạch lạc được.

Từ trên thuyền chính Nguy Thần nói:

- ông là thành chủ của Vĩnh Lạc thành?

- dạ, thiếu chủ.

- ông biết cửa lớn Tiêu gia ở đâu?

- cái này đương nhiên.

- dẫn đường đi cho bản thiếu chủ.

Nguy Thần đạp mây từ trên không đi xuống Vĩnh Lạc thành toàn bộ người ở Vĩnh Lạc thành già trẻ lớn bé đều quỳ xuống tung hô "THIẾU CHỦ". Giữ vẻ mặt lãnh đạm Nguy Thần nói:

- Dẫn đường.

Thành chủ Vĩnh Lạc thành "dạ" một tiếng run sợ làm theo lời Nguy Thần đi trước dẫn đường.