Vào ngày trời mưa tầm tã sấp chớp đùng đùng, hiện nay cũng đã gần 7h tối rồi mà trong thư viện trường trung học phổ thông XXX vẫn có một thiếu niên miệt mài lật từng tủ sách trong thư viện cũ tìm một quyển sách có tên là《 Caca thành thân đi 》
Không thể tin nổi anh ta đang loay hoay tìm quyển sách đấy....
*RẦM*
....
"Chậc cmn đen thật chứ mới tìm thấy một cái mà bị va đầu"
Anh ta chửi thề vài ba câu rồi phủi phủi quyển sách. Lúc này đã 7h35 rồi anh ta vội vàng cất điện thoại đi mà chạy vội chạy vàng để bản thân rầm mưa đi về.
*CẠCH*
Anh ta mở cửa bước vào nhà rồi cẩn thận đặt quyển sách đó lên bàn làm việc của anh ta, coi bộ quyển sách anh ta bọc thật sự kín đến nỗi 1 giọt nước mưa còn không len vào được mà tại sao phải làm vậy chứ.
Anh ta bước vào phòng tắm lúc này người đã bị mưa làm cho ướt nhẹp nên bây giở anh ta chỉ có thể đi tắm thềm lần nữa ( khổ công chàng trai trẻ tắm rửa sạch sẽ rồi mà lại phải tắm lại lần nữa vì quyển sách chết tiệt này..)
*RÓC RÁCH*
Anh ta từ phòng tắm đi ra với tình trạng che thân dưới hở thân trên rồi lãnh đạm liếc quyển sách một cái còn chưa kịp mặc đồ thì lại...
*RENG RENG*
"Alo, Mộ Quân Thanh Di xin nghe? "
"Tên chết bầm nhà cậu đã tìm thấy baoboi của tôi chưa"
"Chậc ĐM nói nữa là tao quăng nó ra cửa sổ đấy"
"Ấy rồi rồi mà ông tướng, tạm thời trời đang mưa nên mày cho tao để nhờ baoboi nhà tao ở đó nhá"
"Chậc..sao cũng được"
"Hì hì không hổ là bạn tốt iu dấu của tao "
"Mày nói linh tinh nữa là tao bảo thằng bồ mày đấy Khánh Vân "
"Rồi mà thôi tao cúp máy đây"
"Ơ này...??? "
*TÚT TÚT*
"Chó má nhà nó chứ còn chưa đòi được tiền công "
....
Thì ra anh ta tên là Mộ Quân Thanh Di, nhưng tuy là tính tình có hơi khó ở chút nhưng anh ta rất tốt với bạn bè và mọi người xung quanh đấy trả qua do tính hay cọc của anh ta nên mọi người không có cảm tình mấy đâu.
Mộ Quân Thanh Di anh ta mồ côi cha mẹ từ nhỏ được bà nội nuôi lớn hiện tại anh ta đã lên thành phố để vừa học vừa kiếm việc làm để gửi về quê cho bà đỡ vất vả.
Ở trường lớp anh ta được coi là trùm trường học hành cũng tàm tạm mà hầu hết thời gian anh ta Toàn đi đánh nhau nhà trường cũng đã cấp túc và suýt cho anh ta đuổi học nhưng vì hoàn cảnh anh ta nên cũng tạm thời cho qua.
Mộ Quân Thanh Di cầm lấy quyển sách trên bàn dở ra xem thử vì tò mò ai dè là một bộ tiểu thuyết nhưng mà tên của tác giả này?? Mộ Quân Thanh Di nhìn chằm chằm cái biệt danh của tác giả mà thốt lên một câu.
"Đù mé nhỏ Khánh Vân mà cũng đòi viết truyệt....hahaha"
Anh ta ôm bụng lăn trên giường cười như điên rồi nghiêm túc nhìn lại tên tác giả "Đâm Vào Tim Anh " không phải là câu nói nhỏ bạn của Thanh Di thường hay nói để tán tỉnh bồ nó sao??
Anh ta cũng chẳng bận tâm mấy rồi cứ thế dở ra đọc.
Mà hình như đã 2-3 tiếng đã chôi qua anh ta đọc rất miệt mài cuốn sác cứ như bị cái gì đó thôi miên vậy đọc đến trang tiếp theo thì... ĐÃ HẾT TRANG MẤT TIÊU còn lại chỉ là nửa quyển giấy trắng tinh chưa động bút hình như là Khánh Vân bạn anh ta đang viết dở dang.
Anh ta đọc lâu mới để ý phần thể loại là ĐAM MỸ!
Đầu anh ta lúc này mới hiện ra cái thứ suy nghĩ mà bản thân bòn hoang mang bấy lâu nay nhưng cũng may anh ta cũng chả trách nổi nhỏ bạn anh ta vì cái máu hủ nhà nó thì chữa cũng chẳng có thuốc mấy làn trước cũng bị nó đưa trong xem bộ truyện mà nó còn dở đúng cái trang đang có hai thằng đực rựa đang abcyxj nên anh cũng cảm thấy bình thường coi như đã quen mà có vài lần anh ta còn suýt đốt cơ mà.
Nhưng đọc cái quyển viết dở này thì lại thấy không được hợp lí cho lắm hay là đang thi công dở chưa xong nên cốt truyện không được hẳn hoi?
Ngồi nghĩ đi nghĩ lại thì thấy nhân vật được chọn làm top 9 này thì có phải là quá ôn nhu không?, còn cái người mà cùng tên top 9 sắp thành thân là bot 9 có phải ranh ma quá không?, còn nhân vật bot 8 được Khánh Vân đưa vào là thích thầm top 9 mà không dám tỏ tình xong nghe tin top 9 sắp thành thân với bot 9 rồi ra phá đám đám cưới hai bọn họ??
Nhưng Thanh Di anh ta lại cảm thấy trong đây có ẩn tình gì đó không thể lí giải được....
Liệu bot 9 hay bot 8 đâu mới là phản diện?
Suy nghĩ hồi lâu quá anh ta mới biết bản thân đang tò mò mấy cái thứ vô bổ không đâu vào đâu liền tức điên ném bay cái quyển sách đó xuống đất thì thốt lên câu:
"Con dở hơi bắt ông tìm hộ mi cái cuốn sách không đâu vào đâu"
"CHo cái quả nhân vật chư gì ý, đặc biệt là bot 8 sau này là phản diện cái chắc khỏi cần suy nghĩ nữa đau đầu ông đây "
"LŨ DỞ HƠI..."
*ĐÙNG*
Đây là câu nói cuối cùng của Mộ Quân Thanh Di trước khi chết vì lúc anh ta đang thốt ra những cái câu cực kì...cực kì bậy ấy thì sấp chớp ở ngoài đột nhiên đùng một cái làm cửa sổ anh đang đứng gần đó nổ tung vô số nhưng mảnh thủy tinh đâm vào cơ thể, bóng đèn cũng nổ tung những tia điện bắn vào anh ta cộng thêm nước mưa bắt vào khiến anh ta bị giật cho tới chết.
Cái chết của Mộ Quân Thanh Di thật sự là quá thảm có lẽ anh ta đang bị ông trời "chừng phạt"
Vậy rốt cuộc tại sao Mộ Quân Thanh Di lại muốn xem một quyển sách như vậy, còn xem đến cuối cùng?
Xin đừng hiểu lầm, Mộ Quân Thanh Di cũng không phải là thích ngược. Nguyên nhân này, cũng là điều khiến hắn đau trứng nhất:
Thiên văn này gợi mở vô số, hố to khắp nơi, bí ẩn hết cái này đến cái kia, tầng tầng sương mù khó bề phân biệt. Kết quả tới cuối cùng — một cái cũng không thèm giải đáp!
Quả thực là đáng phun thẳng lên trời một ngụm máu Lăng Tiêu!
(Máu Lăng Tiêu: máu phun thẳng lên giời hoặc thẳng vào mặt đối phương)
Anh Đam Vào, anh Tim Anh, đại thần, chúng ta thương lượng cái, lấp! hố! đi! mà!
(Nếu đọc QT sẽ thấy chỗ 'đại thần' nó dịch là 'rau diếp'. Thực ra 'rau diếp' 菊苣 phát âm gần giống 巨巨 nghĩa tương đương với 大大 = đại thần, nhân vật tầm cỡ)
Mộ Quân Thanh Di cảm thấy anh ta quả thực có thể tức đến đội mồ sống lại.
Nhưng anh ta đã chết rồi sao còn có thể nữa??