Nhiếp Cẩn Huệ, nhị tiểu thư của Tướng Quốc phủ, cũng chính là nhị tỷ của Nhiếp Cẩn Huyên. Nhưng Nhiếp Cẩn Huệ không phải là cốt nhục của Nhiếp Lão Tướng Quốc, mà chỉ là thân thích họ hàng xa của Trần phu nhân, được nàng ta nhận nuôi. Bất quá, tuy rằng Nhiếp Cẩn Huệ không mang trong mình huyết thống của Nhiếp gia, nhưng Nhiếp lão Tướng Quốc vẫn đối xử với nàng như con ruột, sủng ái không thua gì Nhiếp Cẩn Huyên cùng đại tỷ Nhiếp Cẩn Nghiên.
Chỉ là, so sánh với đại tỷ Nhiếp Cẩn Nghiên được gả vào phủ Trấn Quốc Tướng Quân, còn Nhiếp Cẩn Huyên lại gả vào Thần Vương phủ làm Thần Vương phi, thì nhân duyên của Nhiếp Cẩn Huệ lại bất trắc hơn nhiều.
Nguyên lai, ở thời điểm hai năm trước, Nhiếp Cẩn Huệ từng cùng trưởng công tử nhà Hộ Bộ Thượng Thư, Kim Tĩnh Viễn đính hôn, nhưng sau khi đính hôn không được bao lâu, vào một lần khi Kim Tĩnh Viễn cùng bằng hữu ra ngoài du ngoạn, lại vô ý rơi xuống sông chết đuối. Mà bởi vì Kim Tĩnh Viễn đã chết, nên mối hôn sự giữa hai nhà Nhiếp gia và Kim gia tự nhiên cũng hủy bỏ, chìm vào dĩ vãng.
Nhưng sự tình đến đó vẫn chưa kết thúc, vào thời điểm hai nhà vừa hủy bỏ hôn sự không bao lâu, trong Kinh Thành liền truyền ra tin tức về Hộ Bộ Thượng Thư, cũng chính là phụ thân của Kim Tĩnh Viễn, Kim Khải nhận hối lộ, mượn chức vị Hộ Bộ Thượng Thư của bản thân, mà mua quan bán chức. Chỉ hai tháng sau, liền bị triều đình định tội, xử trảm.
Đồng thời, sau khi Kim Khải bị chém đầu, toàn bộ tài sản của Kim gia đều sung vào quốc khố, trên dưới Kim gia, tất cả mọi người đều bị định tội, người thì bị lưu đày, người thì bị bắt giam, toàn bộ Kim gia cứ như vậy mà xuống dốc.
Sự tình của Kim gia đến tận đây mới xem như chấm dứt. Nhưng bởi vì lúc trước Nhiếp Cẩn Huệ đã cùng Kim Tĩnh Viễn đính hôn, cho nên, sau khi Kim Tĩnh Viễn chết, Kim gia xuống dốc, trên khắp mọi đường phố trong Kinh Thành đều lưu truyền câu nói, tất cả mọi chuyện đều bởi vì Nhiếp Cẩn Huệ, có người còn nói, bởi vì Nhiếp Cẩn Huệ mang số khắc phu, cho nên Kim gia mới có thể rơi vào kết cục thảm hại như vậy!
Vì thế, đến hiện tại, ngay cả tam tiểu thư Nhiếp Cẩn Huyên nàng đã được gả đi, nhưng Nhiếp Cẩn Huệ vẫn là khuê nữ.
Mà ở trong trí nhớ của Nhiếp Cẩn Huyên, Nhiếp Cẩn Huệ từ trước đến giờ vẫn luôn là một người nho nhã, biết lễ nghĩa. Cho nên nghe Nhiếp lão Tướng Quốc nói muốn để Nhiếp Cẩn Huệ bồi nàng tiến cung, tự nhiên Nhiếp Cẩn Huyên cũng sẽ không phản đối.
Hơn nữa, Nhiếp Cẩn Huyên cảm thấy Nhiếp lão Tướng Quốc nói không sai, nếu để nàng cùng Ân Phượng Trạm cùng nhau tiến cung, đến lúc đó không chừng lại tiếp tục cãi nhau. Nhưng nếu để người khác đi theo, cũng coi như có bạn cùng nói chuyện, đồng thời nàng cũng không cần một mình đối mặt với nam nhân lạnh như băng kia!
Nhiếp Cẩn Huyên nghĩ như vậy, theo sau tâm tình mới tốt hơn một chút. Tiếp theo, vào sáng sớm ngày hôm sau, Nhiếp Cẩn Huyên liền dậy sớm hơn mọi ngày, chuẩn bị mọi thứ, rồi cùng Nhiếp Cẩn Huệ tiến cung.
Nhưng hai người vừa mới ra khỏi cửa phủ, liền thấy được Ân Phượng Trạm đã đứng chờ từ sớm.
....
"Ha hả ~, muội muội, người ta không phải hay nói "Phu thê đầu giường cãi nhau, cuối giường liền làm hòa", vốn dĩ ta còn chưa tin, nhưng hiện tại a~, ta cuối cùng cũng tin rồi!"
Đứng ở cửa, Nhiếp Cẩn Huệ nhẹ nhẹ kéo tay Nhiếp Cẩn Huyên, sau đó cười cười nói, vừa dứt lời, ngay lập tức hai tròng mắt liền chuyển sang nhìn về phía Ân Phượng Trạm đang đứng bên xe ngựa ở trước cửa Tướng Quốc phủ.
"Bằng không, muội muội ngươi cứ xem đi, tối hôm qua còn ồn ào dọa mọi người một trận, sáng sớm hôm nay lại tới đây chờ.... Ha hả, cho nên a~, ngươi cũng đừng nóng giận nữa, rốt cuộc trong lòng của Vương gia vẫn có ngươi!"
Không thể không nói, Nhiếp Cẩn Huệ là một mỹ nhân tuyệt trần, da thịt trắng nõn, ngũ quan tinh tế, nhu hòa như họa, cùng với khí chất ôn hòa, hiện giờ còn đứng trước ánh nắng ban mai của mùa xuân, quả thực làm cho người khác không nhịn được phải chú ý thêm vài phần.
Mà lúc này, một mặt Nhiếp Cẩn Huệ đứng ở cửa phủ trêu ghẹo Nhiếp Cẩn Huyên, mặt khác vừa dứt lời liền lôi kéo Nhiếp Cẩn Huyên đi xuống bậc thang đến trước mặt Ân Phượng Trạm.
"Cho nên a~, tỷ tỷ như ta liền không quấy rầy Cẩn Huyên muội muội cùng Vương gia, để ta ngồi xe ngựa ở đằng sau là được!"
Nhiếp Cẩn Huệ nói chuyện không quá thẳng thắn nhưng cũng không dài dòng dây dưa không dứt. Dứt lời, liền nhanh chóng hành lễ với Ân Phượng Trạm một cái, sau đó cong môi cười với Nhiếp Cẩn Huyên, tiếp theo liền thẳng lưng đi đến chiếc xe ngựa ở phía sau.
Mà nhìn Nhiếp Cẩn Huệ lên xe, Nhiếp Cẩn Huyên đứng tại chỗ không nói gì, chỉ hơi hơi nhíu mày, nhưng sau đó còn chưa để Nhiếp Cẩn Huyên mở miệng, chỉ thấy Ân Phượng Trạm đã lên xe ngựa trước, sau đó thấp giọng nói.
"Đi lên!"
Nếu có thể, Nhiếp Cẩn Huyên thật sự không nghĩ sẽ ngồi xe ngựa với hắn, nhưng lúc này sự tình đã như vậy, nếu tiếp tục nói sẽ khiến mọi người nghĩ nàng đang làm kiêu. Cho nên sau khi chần chừ trong giây lát, cuối cùng Nhiếp Cẩn Huyên vẫn lên xe ngựa.