*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhiếp Cẩn Huyên không nghĩ tới, sau khi mình nói ra chứng cứ, nam nhân kia thế nhưng...... Thế nhưng vẫn quyết định đem nàng nhốt lại!
Hơn nữa, còn nói cái gì, vừa ăn cướp vừa la làng?!
Tưởng tượng đến lời nói lạnh băng kia cùng biểu tình lạnh lùng của Ân Phượng Trạm cả người Nhiếp Cẩn Huyên bỗng nhiên lạnh rung! Bất quá sinh khí thì sinh khí nhưng vừa ngẩng đầu thấy xung quanh là vách tường loang lổ, trên mặt đất rơm rạ chất thành đống, Nhiếp Cẩn Huyên vẫn quyết định nhịn cơn giận xuống trước.
Hiện tại không phải là thời điểm tức giận, phải tìm cách chứng minh bản thân nàng trong sạch thì mới ra khỏi nơi ổ chuột này được.
Nhưng cả căn phòng này không có một cái cửa sổ, cửa ra thì bị đóng, thủ vệ đứng canh nghiêm ngặt, hiển nhiên với sức của nàng bây giờ thì không thể nào ra ngoài được.
Tức khắc, Nhiếp Cẩn Huyên hơi hơi nhíu mày lại, sau đó theo thói quen đùa nghịch bàn tay mình. Thẳng đến một lúc lâu, ánh mắt Nhiếp Cẩn Huyên đột nhiên sáng lên, rồi trực tiếp tìm một địa phương sạch sẽ ngồi xuống!
Đúng vậy, hiện tại việc nàng cần làm là chờ!
Bởi vì hiện tại nàng bị nhốt ở phòng chứa củi, tuy rằng nam nhân đáng chết kia hạ mệnh lệnh không cho người tới thăm nhưng cũng chưa nói muốn nàng chết. Cho nên, nhất định sẽ có người đưa cơm tới cho nàng! Lúc này, nàng liền có thể tìm cơ hội chạy ra bên ngoài...
Trong lòng hạ quyết tâm, Cẩn Huyên liền thoải mái nghỉ ở phòng chứa củi, chậm rãi chờ đợi... Chỉ là, Nhiếp Cẩn Huyên trăm triệu lần không nghĩ tới, nàng đợi là đợi cả ngày!
Mặt trời dần lặn về phía Tây, màn đêm buông xuống! Bên ngoài, hai tên thủ vệ không biết từ khi nào đã rời đi!
Nhiếp Cẩn Huyên rốt cuộc không kiềm chế được cơn tức, đây là đang muốn đói chết nàng sao? Mở to đôi mắt đen nhìn bốn phía, Nhiếp Cẩn Huyên đột nhiên từ trên mặt đất đứng lên, vào lúc này bỗng nhiên bên ngoài truyền đến giọng nói non nớt:
"Vương phi, Vương phi..."
Thanh âm kia cực nhỏ, cực nhẹ, tiếng nói mang theo một tia run rẩy cùng trẻ con. Nháy mắt, Nhiếp Cẩn Huyên không khỏi sửng sốt, sau đó tức khắc trong đầu liền hiện lên thân ảnh thiếu nữ nho nhỏ —— thiếu nữ ấy chính là nha hoàn Tiểu Tú theo bên cạnh nàng khi xuất giá!
Trong kí ức của nguyên chủ, đó là một tiểu nha đầu ngoan ngoãn nhưng hơi nhút nhát khoảng chừng mười lăm, mười sáu tuổi. Giống như các cô gái khác Tiểu Tú tuy chỉ là nha hoàn nhưng lớn lên rất ưa nhìn, khuôn mặt nàng tròn tròn mang vài phần trẻ con. Mà nàng tuy rằng thực nghe lời nhưng lại luôn bị chính mình... Ngạch, phải nói là bị Nhiếp Cẩn Huyên trước đây ngược đãi. Vì thế, lúc này Nhiếp Cẩn Huyên không khỏi cảm thấy có chút xấu hổ.
"Tiểu Tú? Là ngươi sao? Sao ngươi lại tới đây?"
Cái tên Ân Phượng Trạm hỗn đản kia không cho người tới thăm nàng, vì thế Nhiếp Cẩn Huyên mới không nghĩ đến, Tiểu Tú lại lớn mật như vậy! Nghe thế, Tiểu Tú bên ngoài đang áp tai vào cửa không nhịn được khóc thút thít.
"Ô ô... Vương phi, ngài chịu ủy khuất... Ô ô... Vốn dĩ nô tỳ cũng không dám tới, bởi vì nô tỳ sợ... Nhưng nô tỳ nghe mấy người trong hậu viện nói muốn thừa cơ hội này làm Vương phi nếm chút khổ sở... Sau đó, sau đó còn... Còn không đưa cơm cho Vương phi... Cho nên, cho nên nô tỳ thật sự không chịu được, liền tới... Ô ô.... Vương phi..."
Cố đè nén cho tiếng khóc của mình nhỏ xuống, Tiểu Tú giải thích từng chút một với Nhiếp Cẩn Huyên. Mà Nhiếp Cẩn Huyên vừa nghe lời này liền nhíu mày sau đó mặt không biểu tình.
"Được rồi, Tiểu Tú ngươi đừng khóc! Vậy hiện tại ngươi đến để đưa cơm cho ta ư? Nhưng ngươi không có chìa khóa không thể vào được nha?"
"Ô... Nga, đúng vậy... Vừa nãy nô tỳ đã mượn chìa khóa, nô tỳ sẽ mở cửa cho ngài, nô tỳ mang đến rất nhiều món ngài thích, có chè hạt sen, có bánh phù dung, có cả súp cua nữa.. Vương phi, ngài chờ một chút..."
Bánh phù dung
Chè hạt sen
Súp cua
Ngừng khóc, Tiểu Tú vội vàng lấy chìa khóa ra, tiếp theo chỉ nghe vài âm thanh va chạm cửa phòng vang lên, sau đó cửa liền mở ra.
Thấy có cơ hội, Nhiếp Cẩn Huyên không vội nhận bát canh hạt sen trên tay Tiểu Tú mà giật lấy chùm chìa khóa rồi đẩy nhẹ Tiểu Tú vào trong phòng, đóng cửa lại, khôi phục y nguyên tình trạng ban đầu như chưa có ai từng đến đây:
"Tiểu Tú, xin lỗi ngươi, hiện tại ta có việc cần làm. Cho nên trước tiên ngươi hãy ở nơi này thay ta một chút, chờ ta làm xong việc, lập tức liền tới đưa ngươi ra! Yên tâm, ta nhất định tới đón ngươi!"
Trong bóng đêm, Nhiếp Cẩn Huyên cũng mặc kệ Tiểu Tú có hiểu ý mình hay không, tiếng nói vừa dứt, nàng liền chạy rangoài!