Trong mắt lộ ra bi phẫn tột độ, Tôn Tài Nhân chém đinh chặt sắt mà mở miệng. Mà người nàng chỉ ra trừ bỏ Trương Quý Phi cũng không có ai khác!
Đây là sự tình đương nhiên, rốt cuộc vừa rồi Tôn Tài Nhân đã cùng Trương Quý Phi náo loạn hồi lâu. Nhưng lúc này, thấy Tôn Tài Nhân chỉ thẳng vào mặt Trương Quý Phi, Đoạn Hoàng Hậu vừa mới đến lại ngây ngẩn cả người, quay đầu nhìn vào mắt Trương Quý Phi, nhưng sau đó nhanh chóng giận tím mặt.
"Hỗn xược! Ở trước mắt bổn cung mà cũng dám ăn nói bừa bãi, Tôn Tài Nhân, bổn cung thấy hôm nay ngươi chán sống lắm rồi!... Người tới, Tôn Tài Nhân không biết tôn ti trật tự, phải trái đúng sai, dám ăn gan hùm mật gấu vu oan giá họa cho nhất phẩm Quý Phi, kéo xuống đánh hai mươi đại bản!"
Vẻ mặt Đoạn Hoàng Hậu nghiêm khắc, ung dung mà tràn đầy nộ khí. Dứt lời mấy tiểu thái giám bên cạnh vội vàng tiến lên, muốn kéo Tôn Tài Nhân ra ngoài.
Trong không khí mang theo hương vị khẩn trương khó tả, lúc này mọi người đã bị sự quả quyết của Đoạn Hoàng Hậu làm cho hoảng sợ, mà Tôn Tài Nhân đang bị kéo ra khỏi điện, hiển nhiên cũng không nghĩ tới tình hình sẽ diễn biến như thế này, vì thế mà hoảng hốt một hồi lâu, sau đó mới đột nhiên hồi phục tinh thần.
"Hoàng Hậu nương nương, Hoàng Hậu nương nương, xin nghe nô tỳ nói, nô tỳ thật sự không dám nói dối, Hoàng Hậu nương nương, Hoàng Hậu nương nương tha mạng a, nô tỳ thật sự không nói dối..."
Tôn Tài Nhân vừa vội vừa hoảng, bộ dáng tê tâm phế liệt làm người khác không nỡ nhìn thẳng. Nhưng trước sau vẻ mặt của Đoạn Hoàng Hậu vẫn như cũ, thần sắc đông lạnh, không cho người khác khẩn cầu, nhưng sau khi Tôn Tài Nhân vừa mới bị kéo ra khỏi sân điện, Đoạn Hoàng Hậu lại bỗng nhiên chuyển mắt liếc nhìn Tôn Tài Nhân một cái, tiếp theo đúng lúc mở miệng.
"Từ từ!"
Một câu nói, tức khắc làm mấy tiểu thái giám đang kéo Tôn Tài Nhân phải dừng lại. Nháy mắt, Tôn Tài Nhân cũng đột nhiên ngẩn người, nhưng theo sau lại lập tức sửa sang lại thanh âm của mình, nghiêm túc nói.
"Hoàng Hậu nương nương, nô tỳ thật sự không dám nói dối. Hoàng Hậu nương nương, ngài nhất định phải làm chủ cho nô tỳ a!"
"Được rồi, đừng cùng bổn cung nói cái gì làm chủ hay không làm chủ, bổn cung chỉ nhìn chứng cứ chứ không nhìn người, mà chuyện hôm nay, nếu đổi lại là người khác, bổn cung căn bản sẽ không cho thêm cơ hội..."
"Bất quá, bổn cung niệm tình ngươi ngày thường luôn thành thật, cho nên liền cho ngươi thêm một cơ hội... Nhưng Tôn Tài Nhân, hiện tại trước mặt mọi người, bổn cung nhắc nhở ngươi, Trương Quý Phi là nhất phẩm Quý Phi đương triều, ở trong hậu cung này, trừ bỏ bổn cung, bối phận của Trương Quý Phi là cao nhất. Mà hiện tại, ngươi luôn miệng nói Trương Quý Phi ám hại ngươi, việc này phải có chứng cứ xác thật! Nếu không, đến lúc đó, không phải bổn cung không che chở cho ngươi, mà tội danh vu hãm này, thân phận Tài Nhân như ngươi cũng không gánh nổi... Bổn cung nói như vậy, Tôn Tài Nhân cũng tự hiểu đi!"
Hai mắt nhìn chằm chằm Tôn Tài Nhân, Đoạn Hoàng Hậu không nhanh không chậm nói ra từng câu từng chữ, vẻ mặt đông lạnh vừa rồi cũng biến mất, thay vào đó là vẻ bình tĩnh dị thường. Vừa nghe lời này, Tôn Tài Nhân không chút nghĩ ngợi liền trực tiếp gật đầu. Tiếp theo Đoạn Hoàng Hậu liền quay đầu lại nhìn về phía Trương Quý Phi đứng bên cạnh mình, trước sau đều không nói gì.
"Bổn cung an bài như vậy, không biết Trương Quý Phi có ý kiến gì không?"
"Tất cả đều nghe Hoàng Hậu nương nương an bài."
Trương Quý Phi trước sau như một, vẫn luôn an tĩnh, không chút lo lắng khi người khác chỉ tội mình, vẻ mặt vẫn luôn ôn hòa không có một tia hoảng loạn. Nghe vậy, Đoạn Hoàng Hậu cũng hơi mỉm cười.
"Hảo, nói đến cùng, bổn cung vẫn tin tưởng Trương Quý Phi trong sạch, chỉ là trước mắt, Tôn Tài Nhân vẫn luôn mồm nói như vậy, bổn cung cũng chỉ có thể để nàng nói hết một lần, nếu không khó có thể phục chúng, nói vậy, Trương Quý Phi tự nhiên hiểu cho bổn cung đi."
"Vâng, thần thiếp hiểu."
"Ha hả, vậy là tốt rồi ~!"
Đoạn Hoàng Hậu cùng Trương Quý Phi đơn giản nói hai câu. Dứt lời, ngay sau đó biểu tình của nàng liền chợt tắt, sau đó quay đầu nhìn về Tôn Tài Nhân bị kéo đến trước mặt.
"Kia hảo, Tôn Tài Nhân, hiện tại, ngươi hãy đem tất cả sự tình trình bày rõ ràng, ngươi luôn nói Vinh Hinh Uyển cháy lớn là do người khác cố tình làm, cuối cùng khiến cho Lan Tài Tử phải tán thân nơi biển lửa mà hung thủ chính là Trương Quý Phi, như vậy ngươi có chứng cứ xác thật chứ?"
"Bẩm Hoàng Hậu nương nương, nô tỳ có chứng cứ xác thật!"
Nói, Tôn Tài Nhân liền quay đầu hướng ánh mắt dữ tợn về phía Trương Quý Phi, sau đó từng câu từng chữ nói ra.
"Bởi vì, nô tỳ tận mắt chứng kiến hung thủ phóng hỏa là người của Vĩnh Tin cung!"