Trong phòng, ánh đèn dầu như hạt đậu.
Ân Phượng Trạm lẳng lặng ngồi ở bên cạnh bàn, nhấp môi không nói. Ánh nến mờ nhạt chiếu lên một bên sườn mặt tuyệt luân, lạnh lùng của nam nhân tạo nên sức mị hoặc khó cưỡng.
Hắn mê người như vậy, mặc dù xa cách ngàn dặm lại như cũ dấu không được hấp dẫn trí mạng. Cũng không biết vì sao, nhìn hàn khí tỏa ra khắp người hắn mà Nhiếp Cẩn Huyên lại cảm thấy giống như đang có một ngọn lửa lớn bao trùm lên hắn. Hắn tức giận? Giận vì nàng để hắn đợi hay là vì chuyện khác...
Sắc mặt Nhiếp Cẩn Huyên hiện lên tia không tốt. Mà lúc này, nghe được tiếng vang, Ân Phương Trạm đang ngồi ở trong phòng dời ánh mắt khỏi ấm trà, ngước đầu nhìn chằm chằm phía trước, như có như không sai bảo Tiểu Tú:
"Tiểu Tú, ngươi lui xuống trước đi."
Nhìn ra ý tứ của Ân Phượng Trạm, Nhiếp Cẩn Huyên xoay người nói nhỏ vài câu với Tiểu Tú. Chờ Tiểu Tú vừa đi, Nhiếp Cẩn Huyên tùy tay đóng cửa phòng lại, tiếp theo không lên tiếng im lặng hướng về bàn trang điển mà đi.
Nhưng chưa đợi Nhiếp Cẩn Huyên ngồi xuống, liền nghe thấy âm thanh trầm bổng, mát lạnh của Ân Phương Trạm vang lên:
"Vì sao lại đi Súc Ngọc Hiên?"
"Hàn Trắc phi mời ta qua ăn cơm."
"Chỉ có ngươi?"
"Tất cả thê thiếp trong phủ đều có mặt."
Ngồi trước bàn trang điểm, Nhiếp Cẩn Huyên cũng không quay đầu lại, tập trung nhìn gương, bình tĩnh trả lời từng câu hỏi của nam nhân phía sau. Dứt lời, Nhiếp Cẩn Huyên lại đột nhiên nghĩ tới khả năng nào đó, tiếp theo nháy mắt xoay người.
"Ngươi có ý gì? Tại sao lại hỏi cái này?"
Tuy nàng không quá quen thuộc với nam nhân trước mắt này nhưng Nhiếp Cẩn Huyên biết, Ân Phượng Trạm là một nam nhân mặt lạnh, tính cách dị thường âm trầm, dã tâm vô cùng lớn. Hắn sẽ không rảnh đến mức đi quan tâm các cuộc tranh đấu nhỏ nhặt của đám nữ nhân trong phủ, càng sẽ không nhàm chán ở chỗ này chỉ vì đợi mình. Nếu hắn đã hỏi như vậy, tất nhiên là có vấn đề.
Chẳng lẽ liên quan tới án kiện giết người kia? Hay là nói, hắn đã hoài nghi chuyện này do mấy nữ nhân trong hậu viện bày ra?
Nhiếp Cẩn Huyên đến cuối cùng vẫn không đoán ra tính toán của Ân Phương Trạm. Vẫn là nghĩ một chút, đem tất cả chuyện tình ở Súc Ngọc Hiên vừa rồi kể lại.
...
Nhiếp Cẩn Huyên nói vô cùng tỉ mỉ, thậm chí ngay cả biểu cảm, phản ứng của mọi người ban nãy cũng miêu tả rõ ràng. Sau đó, không khỏi tò mò, ngước mắt nhìn nam nhân đang trầm mặc trước mặt:
"Ngươi đang hoài nghi vụ án giết người lần này do một người trong số các nàng gây ra?"
"Nhưng về chuyện này, ta cảm thấy sự tình thập phần phức tạp chứ không đơn giản như vậy. Ngươi thử nghĩ mà xem a~, nếu các nàng muốn giá họa cho ta thì có thể dùng rất nhiều biện pháp khác, cũng không cần vì vậy đi sát hại người vô tội! Hơn nữa, phàm việc nào liên quan đến mạng người đều sẽ nháo lớn, hãm hại thành công thì rất tốt nhưng một khi không thành công, e rằng bản thân khó mà bảo toàn được!"
Nói ra suy nghĩ trong lòng, dừng một chút Nhiếp Cẩn Huyên lại mở miệng:
"Cho nên nói một cách đơn giản nếu đối phương đơn thuần chỉ vì hãm hại ta thì kế hoạch này có quá nhiều lỗ hỏng. Nhưng nếu không đơn giản là giá họa cho ta thì cuối cùng mục đích của đối phương là gì? Ta nghe nói người chết kia tên là Vương Phúc, là..."
Nhiếp Cẩn Huyên không phải người nhiều chuyện. Nàng sở dĩ bày trò trước mặt Ân Phương Trạm là do nàng tin tưởng hắn. Mặc kệ người nào trong Vương phủ này cố tình bày kế đẩy nàng vào vực sâu vạn dặm thì tuyệt đối cũng không phải là Ân Phương Trạm. Dù là công hay tư, một khi tin tức Thần Vương phi hồng hạnh vượt tường, lợi dụng Vương gia đi sứ gian díu với dâm phu ngay trong chính Thần Vương phủ rồi giết người diệt khẩu bị truyền ra ngoài thì hắn cũng không có lợi lộc gì. Huống chi hắn chưa bao giờ thèm quan tâm đến một chính thê trên danh nghĩa, không nắm thực quyền, có khi còn bị hạ nhân coi thường như nàng. Sự có mặt của nàng ở đây còn có thể giúp hắn khỏi vướng vào mấy việc tuyển phi rắc rối do Hoàng đế lão gia tổ chức. Nhưng làm Nhiếp Cẩn Huyên không nghĩ tới chính là, còn không đợi nàng nói hết suy nghĩ của mình nam nhân trước mắt đã đứng lên đi thẳng đến thư phòng.
"Cho nên, ta cảm thấy... Uy, ngươi..."
Đầu tiên là sửng sốt, theo sau hai ngọn hỏa khí bừng bừng cháy lên trong mắt Nhiếp Cẩn Huyên, hai tay nắm chặt kìm ném cơn tức giận, bước nhanh ra ngoài trực tiếp lấy thân mình ngăn cản Ân Phương Trạm.
"Ngươi đứng lại, ta còn chưa nói xong!"
Nhiếp Cẩn Huyên bị chọc tức xanh cả mặt, nghe tiếng nói, Ân Phượng Trạm khẽ híp đôi mắt phượng lại, hai hàng lông mi cong vút, đen nhánh gần chạm vào nhau chỉ để lộ tròng mắt đen tím quỷ dị, dùng chân tạo lực vận khinh công bay đến cửa Tuyết Đan uyển.
"Ngươi không có tư cách ra lệnh cho bổn vương!"
Ân Phượng Trạm cũng không giống lần trước trực tiếp động thủ nhưng khí thế tỏa ra ngày càng âm trầm. Nếu lần đầu tiên nàng gặp hắn sau khi xuyên qua Ân Phương Trạm tạo cho người khác cảm giác "người lạ chớ đến gần" hay đúng hơn là "vật sống đừng động vào ta" thì ngay tại lúc này đây hắn mang đến cho nàng cảm giác rùng rợn như một con báo đang nhìn chằm chằm vào con mồi tươi ngon của mình chỉ cần nó nhấc chân chuẩn bị chạy thì lập tức sẽ bị móng vuốt sắc bén kia xé nát. Có thể đối với bọn nha hoàn, nô bộc, kể cả mấy vị thiếp thất của hắn thì ánh mắt ấy đáng sợ như đang lăng trì xử tử nhưng Nhiếp Cẩn Huyên nàng lại khác.
Trong khi, Ân Phương Trạm cho rằng Nhiếp Cẩm Huyên ngây người vì bị khí thế của mình áp đảo. Bỗng nhiên cặp mắt của nữ tử trước mắt đang nhắm lại chợt mở ra. Một khắc này, hắn tưởng mình rơi vào trong mười tám tầng địa ngục, xung quanh chỉ là máu và máu, từng đám lửa cháy lớn không dứt tỏa nhiệt, dù hắn không thể cảm nhận được nhưng hắn biết thật sự rất nóng, da hắn đã nổi lên từng ánh hồng. Nụ cười trên mặt thiếu nữ không giảm, độ cong càng sâu hơn. Nàng đứng đó bất động như tu la địa ngục, như thiên sứ sa đọa. Nàng là ác quỷ trong ác quỷ, là Vương giả cao quý có một không hai!
Nhưng Ân Phương Trạm cũng chỉ hơi ngẩn người một chút mà thôi. Đôi mắt tím đen huyền ảo hiện lên sự ngạc nhiên tột độ. Tại sao một tiểu thư đanh đá, chanh chua, từ nhỏ lớn lên trong sự nuông chiều của cả Trấn Quốc Công phủ như nàng có thể mang theo hơi thở chết chóc của người nhiều năm sống trên chiến trường được... Hay nàng cố ý che dấu...
Ân Phương Trạm nghĩ tới ngàn vạn khả năng nhưng hắn đâu biết được, Nhiếp Cẩn Huyên – Vương phi phế vật mà hắn dùng kiệu tám người khiêng rước vào phủ đã chết. Khí thế của Ân Phương Trạm có là khí thế vương giả sinh ra đã có mà hắn lại càng ưu việt hơn người, phát huy được tất cả năng lực trời ban.
Còn nàng, đường đường là thiên tài pháp y, so với binh lính ra trận nàng còn tiếp xúc với thi thể nhiều hơn. Trung bình, một năm Tổ Special Crime Investigation Team của nàng nhận hơn chục vụ án, mỗi vụ án không chỉ có một thi thể mà có đến cả chục bộ thi thể, có bộ bị chặt từng khúc, có bộ bị lóc từng miếng thịt, nàng đều phải tự tay khôi phục lại thân thể của họ. Từ năm 20 tuổi, nàng lấy bằng tiến sĩ được mời về nước, bắt đầu khám nghiệm tử thi cho đến hiện tại nàng 28 tuổi chết đi, tính ra xác chết qua tay nàng cũng lên tới con số hàng nghìn. Còn chưa kể trong khi đi học, nàng cũng tham gia không ít vụ án. Có thể nói, thanh xuân của nàng gắn liền với phòng xác, với thi thể. Nàng có thể vì chính nghĩa mà nhốt mình trong phòng giải phẫu cả tuần. Nàng trưởng thành trong máu của hung thủ, của người bị hại vô tội. Thời gian tiếp xúc với thi thể, tạo cho nàng trái tim lặng lùng, băng giá, sự vô tình từ trong xương tủy. Hơn hết, để phục vụ cho công việc, nàng phải học cách thức phòng vệ, phải tham gia vào chương trình huấn luyện sát thù. Nàng là sứ giả đại diện cho người chết nói lên sự thật nhưng nàng cũng là ác quỷ rút đi máu của sát nhân, là ác mộng, là vị thần trong tâm trí hàng loạt tên biến thái. Đương nhiên khí thế nàng phải có.
Hai người, một nam tử tuấn mĩ, một thiếu nữ xinh đẹp, đối mặt nhau. Hai mắt đấu qua đấu lại. Không ai chịu thua, không ai nhường ai. Tình thế đó kéo dài trong sân viện vắng lặng. Không khí ngưng đọng lại. Dường như một khắc trôi qua là cả một ngày, biết không thể phân cao thấp trong thời gian ngắn, hai người ăn ý thu liễm lại.
Ân Phương Trạm mở lời trước:
"Tuy bổn vương đã thả ngươi ra nhưng cũng không thể hoàn toàn chứng minh ngươi trong sạch! Nếu không, vì sao Mạnh Hiển - ngỗ tác đệ nhất Đông Lăng quốc không xác định được thời gian tử vong cụ thể của người chết mà ngươi lại có thể nói đến rõ ràng như vậy? Trừ bỏ hung thủ, bổn vương không thể nghĩ ra lý do khác... Mà ngươi, tốt nhất nên nhớ kỹ điểm này!"
Lạnh lùng mở miệng, Ân Phượng Trạm đứng ở cửa nghiêng mặt liếc Nhiếp Cẩn Huyên một cái, sau đó liền nghênh ngang mà đi.