Đôi mắt giống như sao trời, sống mũi thẳng tắp, đôi môi mỏng,... Đích thị là một mỹ nam!
Đúng vậy, rất đẹp!
Không giống vẻ đẹp hoàn mỹ và khí thế bức người của Ân Phượng Trạm, cũng không giống vẻ cương nghị chính trực đầy nam tính của Mặc Ngọc Giác, vẻ đẹp của nam nhân kia rất khác biệt, thậm chí làm người khác quên mất giới tính của hắn!
Mà lúc này, trên người hắn là một bộ bạch y trắng như tuyết, cùng với bộ bạch y đó là làn da gần như trong suốt.
Mượn ánh sáng nhỏ nhoi chiếu qua từng chiếc lá, hắn càng giống một tinh linh trong rừng thiêng.
Đây là lần đầu tiên Nhiếp Cẩn Huyên gặp được một nam nhân như vậy. Cho nên, trong nháy mắt, nàng không khỏi có chút thất thần. Nhưng một lúc sau, tinh thần nàng liền hồi phục, tiếp theo động tác vô cùng lưu loát sửa sang lại ống tay áo của mình, buông váy, xoay người chuẩn bị rời khỏi.
Rừng phong tím là lâm viên của hoàng gia, người ngoài căn bản không thể vào được. Cho nên lúc này tuy Nhiếp Cẩn Huyên không biết thân phận của nam nhân kia, nhưng chắc chắn hắn là người trong hoàng thất Đông Lăng! Mà đối với người hoàng tộc, Nhiếp Cẩn Huyên có chút kiêng kị, dù sao hiện giờ bên cạnh nàng không chỉ có Ân Phượng Trạm mà còn có Ân Phượng Liên, chỉ hai người đó thôi cũng đủ làm nàng đau đầu, nàng thật sự không muốn quen biết thêm người nào nữa, vạn nhất sau này gây họa thì thật đúng là phiền toái.
Nhiếp Cẩn Huyên không phải hoa si, cho nên dù đối phương thật sự rất đẹp, nhưng trong mắt nàng, hắn chỉ là một người lạ, không quen không biết càng không có quan hệ gì với nàng. Nhưng làm Nhiếp Cẩn Huyên không nghĩ tới chính là lúc nàng vừa mới xoay người, nam nhân bên kia bỗng mở miệng gọi nàng lại.
"Vị cô nương này, xin dừng bước!"
"Công tử có chuyện gì?"
Không chút ngại ngùng, Nhiếp Cẩn Huyên vừa nghe liền xoay người lại, mà lúc này Nhiếp Cẩn Huyên cũng đã khôi phục lại sự bình tĩnh, trầm ổn như mọi ngày.
Thấy nàng như vậy, nam nhân kia ngược lại thấy khá hứng thú, sau đó lại nhẹ nhàng cười.
"Cô nương chớ hiểu lầm, tại hạ chỉ muốn nhờ cô nương giúp một việc..."
Thanh âm của nam nhân kia cực kỳ dễ nghe, mà nói tới đây, hắn lại hơi cúi đầu, giơ tay chỉ vào vị trí dưới chân của mình.
"Thật không dám dấu diếm, xe lăn của tại hạ vừa mới không cẩn thận đụng vào khe đá, cho nên nếu cô nương không ngại, có thể giúp tại hạ đẩy một chút được không?"
Nam nhân hòa khí mở miệng, vừa nghe lời này, Nhiếp Cẩn Huyên mới kinh ngạc phát hiện, thì ra nam nhân kia đang ngồi trên xe lăn.
Sau đó theo phương hướng ngón tay của hắn, quả nhiên chiếc xe lăn ở phía trước bị kẹt dưới khe đá.
Tức khắc, đôi môi Nhiếp Cẩn Huyên hơi mở như muốn nói điều gì đó, sau đó trực tiếp dẫm lên hòn đá đi qua dòng suối nhỏ.
Thấy động tác của nàng, trên mặt nam nhân kia không khỏi lộ ra vui vẻ, ngay vào thời điểm hắn muốn mở miệng cảm tạ Nhiếp Cẩn Huyên, lại thấy sắc mặt của Nhiếp Cẩn Huyên hơi biến đổi, đồng thời thấp giọng quát.
"Đừng nhúc nhích!"
Nhiếp Cẩn Huyên đột nhiên la lớn khiến cho nam nhân kia có chút hoảng sợ. Nhưng nghe lời nói của nàng, chỉ trong giây lát, hắn liền ngậm miệng không nói lời nào, đồng thời nhìn theo tầm mắt của Nhiếp Cẩn Huyên... Nhưng vừa thấy tình huống trước mắt, cả người hắn không nhịn được rùng mình.
Nguyên lai, giờ này khắc này, trong bụi hoa cách chân nam nhân không xa có một con thanh xà to bằng cánh tay trẻ em.
Mà con thanh xà kia đang lè chiếc lưỡi đỏ tươi của nó ra, lạnh lùng nhìn chằm chằm nam nhân đang ngồi trên xe lăn, ngay cả nháy mắt cũng không nháy!
Lập tức, nam nhân kia liền không dám động đậy.
Mà Nhiếp Cẩn Huyên ở bên cạnh càng gắt gao nhìn chằm chằm con rắn kia, sau đó chậm rãi bước qua dòng suối nhỏ, tiếp theo liền đi tới đằng sau con thanh xà kia...
Trong lòng Nhiếp Cẩn Huyên cũng sợ hãi! Dù sao nàng cũng là một người sống ở thời hiện đại, cho dù có là pháp y nhưng hiếm khi thấy được rắn. Hơn nữa, hiện tại nàng còn không biết con rắn kia có độc hay không có độc, điều này càng làm nàng lo lắng hơn bao giờ hết!
Nhưng với tình huống trước mắt, nàng cũng không thể làm ngơ, cho nên chỉ có thể căng da đầu mà phán đoán!
Thời gian từng chút trôi đi, bốn phía lặng ngắt như tờ, chỉ nghe thế tiếng suối róc rách, cả nàng và nam nhân kia đều khẩn trương, ngậm miệng không dám phát lên âm thanh...
Nhiếp Cẩn Huyên chậm rãi lại gần con thanh xà kia, đồng thời mắt đảo bốn phía tìm kiếm vũ khí.
Ngay vào lúc Nhiếp Cẩn Huyên còn đang chuẩn bị mọi thứ, con rắn vẫn luôn nằm im trong bụi cỏ kia bỗng nhiên động đậy, thân hình chợt lóe, hướng thẳng về phía nam nhân đang ngồi trên xe lăn, há miệng cắn!
Thấy tình hình nguy cấp, Nhiếp Cẩn Huyên liền tiến lên, bắt lấy đuôi của thanh xà, đồng thời hai tay dùng lực ném nó ra xa!
Động tác của nàng rất nhanh, ngay cả bản thân nàng còn thấy giật mình không thôi.
Theo sau, chờ con thanh xà bị ném ra xa, Nhiếp Cẩn Huyên liền vội vội vàng vàng tiến lên cởi giày của nam nhân kia ra, kéo ống quần hắn lên cao.
"Không tốt, vẫn bị cắn!"
Nhiếp Cẩn Huyên hơi hơi nhíu mày, không khỏi thấp giọng nói.
Nhưng bên này tiếng nói của nàng vừa dứt, Nhiếp Cẩn Huyên liền lưu loát xắn ống quần của nam nhân kia lên cao hơn, sau đó trực tiếp cúi đầu giúp nam nhân hút máu độc ra!
Thấy thế, nam nhân kia lập tức ngây ngẩn cả người, nháy mắt đôi mắt mỹ lệ của hắn liền trừng lớn, đồng thời nhịn không được kêu lên.
"Ngạch... cô nương..."
"Câm miệng, không cần nói chuyện."
"Ngạch..."
Sau khi bị Nhiếp Cẩn Huyên giáo huấn, nam nhân kia cũng không dám nhiều lời.
Qua một hồi lâu, Nhiếp Cẩn Huyên mới hút sạch máu độc ra.
Tiếp theo nàng liền giơ tay lau miệng, ngẩng đầu nhìn nam nhân trước mặt.
"Thân thể có cảm thấy không khỏe không?"
"Ngạch...không có."
"Vết thương thì sao? Có cảm thấy tê liệt hay bị gì không?"
"Cũng không có."
Nam nhân trả lời vô cùng dứt khoát. Mà nghe được lời này, Nhiếp Cẩn Huyên mới tức khắc đem những lời chuẩn bị nói nuốt vào, sau đó nhịn không được lớn tiếng.
"Vậy thì tốt, xem ra con thanh xà kia không có độc!"
Vừa nói, Nhiếp Cẩn Huyên vừa đem thân mình dựa vào cây phong ở đằng sau, sau đó chậm rãi bình phục tâm tình của mình.
Mà lúc này, nhìn bộ dạng thở phào nhẹ nhõm của Nhiếp Cẩn Huyên, nam nhân kia không khỏi cong môi cười.
"Đa tạ cô nương ra tay cứu giúp!"
"Nhưng ngươi vẫn bị cắn!"
Dứt lời, Nhiếp Cẩn Huyên liền nhìn về phía nam nhân trước mắt, sau đó hơi dừng một chút mới nói.
"Nếu thân mình đã không tiện, tại sao còn đến đây du ngoạn? Lần sau lúc công tử ra ngoài vẫn nên suy nghĩ thỏa đáng hơn!"
"Ha hả ~, đa tạ cô nương đã nhắc nhở, tại hạ nhất định sẽ chú ý!"
"Vậy thì tốt, nếu công tử xảy ra chuyện ở trong rừng thì vô cùng nguy hiểm!"
Vừa nói chuyện, Nhiếp Cẩn Huyên vừa đứng lên giúp nam nhân kia đẩy xe lăn ra khỏi khe đá, rồi di chuyển đến một chỗ bằng phẳng hơn, sau đó khom lưng giúp hắn kéo ống quần xuống... Thấy nàng như thế, trên gương mặt mỹ lệ kia không khỏi hiện lên vui vẻ.
Ngay vào thời điểm nam nhân kia muốn nói chuyện, bỗng nhiên có một đạo thanh âm trầm thấp ở không xa truyền tới.
"Nhiếp Cẩn Huyên, tại sao ngươi lại ở đây?!"
...