[Xuyên Không + Nữ Cường] Ánh Sáng Trắng

Chương 143: Quan tâm




Hôn quân mặc dù bị ám sát, nhưng bởi vì tội nghiệt quá nặng khi còn tại vị đã khiến trời tru đất diệt, muôn dân phẫn nộ, hệ quả là thi thể không được táng trong hoàng lăng, đời đời phải chịu phỉ nhổ.

Ba ngày sau, dưới sự ủng hộ của hơn phân nửa quyền thần, Thừa tướng Tư Mã Hằng lên ngôi.

Ánh nắng chiếu xuống ngói xanh như dát một lớp vàng mỏng, Trần Hy Hy nhìn bầu trời cao vời vợi, đôi mắt trong suốt phảng phất tia trầm tư.

Việc Lục Triệt bị hạ độc đã rất rõ ràng, kẻ đứng sau là Tư Mã Hằng. Ắt hẳn việc tiến cử nàng vào cung cũng là chủ ý của y.

Có lẽ y lo sợ, nếu thực sự khởi binh soán ngôi, cả hai đều bị tổn thất nặng, đến lúc đó sẽ là thời cơ để Hạ quốc ngư ông đắc lợi, biến Lục Yên hoàn toàn trở thành thuộc địa.

Việc làm này vẻ như không quân tử cho lắm, bởi tội danh ám sát lại đổ lên đầu một mình nữ tử không liên quan. Hai hôm trước, trên tường thành treo thi thể một người vận bạch y, chắc hẳn cũng là do Tư Mã Hằng đã chuẩn bị, dẫu sao cái chết của Lục Triệt cũng cần phải giải quyết thỏa đáng.

Hiện tại trong mắt mọi người, Nguyệt Dạ cô nương của Manh Yên Các đã chết.

Trần Hy Hy nén lại một tiếng thở dài, chỉ cảm thấy tương lai phía trước tựa như bị một lớp sương mù bao phủ.

Không cách nào nhìn thấu, cũng... không thể nào thoát ra.

***

Phương Hạo Thiên quả nhiên nói được làm được, ngay sau khi tang lễ Lục Triệt kết thúc, liền khởi hành trở về Hạ quốc.

Thực ra không phải Trần Hy Hy chưa từng nghĩ đến việc bỏ trốn, nhưng bởi Phương Hạo Thiên quá đa nghi, bất cứ lúc nào nàng làm gì cũng đều cho người giám sát bên cạnh. Chẳng hạn như đi quan phòng*, bên ngoài đứng sẵn một tốp thị nữ, mặt mày ai nấy nghiêm trang, chỉ thiếu một bước xông thẳng vào trông coi nàng.

Bởi vậy, Trần Hy Hy quyết định, trước mắt sẽ tạm gác việc bỏ trốn sang một bên, chờ đến khi hắn buông lỏng cảnh giác mới tính tiếp.

Lộ trình về Hạ quốc mất khoảng một tuần. Sang ngày thứ năm thì đến gần vùng biên giới. Nắng đổ xuống như thiêu đốt, không khí nóng nực khiến tinh thần ai nấy cũng ỉu xìu theo.

Nơi bọn họ dừng chân là một vùng nông thôn nghèo, thấy đoàn xe lưu động, dân chúng bất giác tránh sang hai bên, ánh mắt thập phần sợ hãi.

Trần Hy Hy im lặng tựa người vào thành xe, khuôn mặt trắng ngần lấm tấm vài giọt mồ hôi, đôi mắt trong suốt thoáng ẩn hiện tia mệt mỏi.

“Uống đi.”

Một túi nước bỗng xuất hiện trước mặt nàng, Trần Hy Hy quay sang nhìn thần sắc tĩnh lặng của Phương Hạo Thiên. Có cơn gió nhẹ thổi qua, rèm xe loáng thoáng đung đưa, vài tia nắng khẽ lọt qua hắt lên dung mạo tuyệt mỹ ấy, dù không mặc hoàng bào nhưng khí phách duy ngã độc tôn trên người hắn vẫn toát ra vô cùng mạnh mẽ.

Trần Hy Hy không đưa tay nhận lấy, chỉ nhàn nhạt đáp:

“Ta không khát.”

Nghe vậy, thần sắc trên dung nhan tuyệt mỹ vẫn trầm lặng như nước, Phương Hạo Thiên lạnh nhạt vứt túi nước sang bên cạnh.

Hừ, hắn đúng là điên rồi, khi không đi quan tâm nàng ta!

Xe ngựa dừng lại, Phương Hạo Thiên vén rèm bước xuống, trước khi đi còn liếc qua thiếu nữ, giọng nói lạnh như băng:

“Đừng nghĩ đến việc bỏ trốn nữa.”

Trần Hy Hy không trả lời, nhưng bàn tay trong tà áo đã dần siết chặt. Phương Hạo Thiên... hóa ra cả một đoạn đường dài như thế, hắn chưa từng buông lỏng cảnh giác với nàng.

Nàng bình tĩnh bước xuống xe, chỉ là vừa mới liếc mắt quan sát, hàng mày thanh tú thoáng chốc đã chau lại.

Ánh mắt những người dân nhìn bọn họ tựa như quái vật, không hề có một chút thiện cảm, vừa như sợ hãi vừa như căm hận. Trần Hy Hy vẫn còn chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra, một thị nữ che ô cho nàng đột nhiên nhỏ giọng nói:

“Nương nương, nơi này vẫn thường có loạn tặc cướp bóc, đám quan viên e ngại thế lực hung mãnh của bọn chúng, vì vậy không dám đối đầu, có kẻ tha hóa còn hùa theo. Dân chúng ở đây... đã quen rồi.”

Hiển nhiên những thị nữ này cũng không phải nữ nô bình thường, bọn họ đều là những tử sĩ âm thầm bảo hộ Phương Hạo Thiên.

Trần Hy Hy thu liễm con ngươi, thảo nào khi nhìn thấy đoàn xe, người dân lại có biểu cảm như vậy. Có lẽ họ nghĩ rằng, bọn nàng cũng cùng một giuộc với đám loạn tặc gian quan đó.

Trong lòng Trần Hy Hy cảm thấy chán ghét, nếu việc này Tư Mã Hằng còn không giải quyết được, ngôi vị tân vương, y cũng không cần làm nữa.

Vốn định nghỉ tạm tại hàng nước độ nửa canh giờ, nhưng lúc này, bên tai Trần Hy Hy bỗng vang lên tiếng khóc nức nở. Nàng nhìn về hướng phát ra âm thanh, ngay lập tức, đôi con ngươi đen bóng liền co lại.

Trước mặt là cảnh tượng mấy tên nam nhân đang giở trò đồi bại với một thiếu nữ. Người dân đi đường mặc dù biết chuyện, nhưng chẳng một ai dừng lại cứu giúp, để mặc đám cặn bã đó làm loạn.

Nữ tử bật khóc thê lương, cả cơ thể không ngừng giãy giụa, nhưng chỉ càng khiến thú tính của bọn chúng dâng cao.

“Tiểu mỹ nhân, mau ngoan ngoãn hầu hạ ta, đừng có chống cự vô ích.”

Một tên khả ố cười, bàn tay vừa định xé nốt trung y cuối cùng trên người nữ tử, bỗng nhiên hai mắt gã trợn trừng, liền ngay sau đó, một tiếng “rắc” giòn tan vang lên, cổ tay gã đã bị bẻ gãy.

“Á á á!!!”

Tiếng hét thảm thiết như heo bị chọc tiết cùng lúc vang vọng tứ phía, dọa mấy con chim trên cành cây sợ hãi bay đi.

Bấy giờ bọn chúng mới ý thức được, kẻ vừa ra tay là một thiếu nữ, nhưng ánh mắt nàng tràn ngập thị huyết, nhất thời khiến bọn chúng không rét mà run. Trên tay nàng, một thanh chủy thủ sắc lạnh phản chiếu kim quang chói mắt.

“Ngươi... ngươi là ai?”

Phương Hạo Thiên đang ngồi uống trà, nhìn thiếu nữ đối đầu với năm tên nam nhân kia, phượng mâu âm thầm ánh lên nét tư lự.

“Lâm Phong!”

“Hoàng thượng có gì phân phó?” Y cung kính đáp.

Phương Hạo Thiên hạ mi, nhìn lá trà đang trôi trong chén, điềm nhiên nói:

“Xử lý bọn chúng đi, nhớ... đừng để nàng ấy bị thương.”

Lâm Phong thoáng ngây người, trước giờ chủ tử vẫn luôn mục hạ vô trần, vậy mà nay lại để tâm đến chuyện này. Y quay đầu nhìn thiếu nữ, lẽ nào...

Đám nam nhân kia bị phá hư chuyện tốt, đương nhiên kẻ nào kẻ nấy bừng bừng lửa giận sau giây phút hãi hùng, lập tức xông vào muốn đánh nàng.

Chỉ là còn chưa chạm được đến một sợi tóc của Trần Hy Hy, chúng đã lĩnh trọn những cú đấm trời giáng, ngã lăn ra đất kêu oai oái.

Trần Hy Hy một mặt dạy dỗ bọn chúng, một mặt tranh thủ đỡ nữ tử kia dậy, nhất thời có chút bất tiện. May sao Lâm Phong đến kịp, chỉ vài chiêu liền đánh hạ chúng.

“Nương nương, muốn xử lý thế nào?”

Trần Hy Hy thực sự không nghe lọt tai chữ “nương nương”, nhưng tình thế hiện tại không phải lúc đôi co, nàng lạnh lùng nhìn bọn chúng, không cảm xúc nói:

“Ban ngày ban mặt dám hành động hoang đường, giải xuống chém đầu!”

Mệnh lệnh ngập mùi chết chóc kia lập tức khiến bọn chúng phải há hốc mồm, có kẻ nhịn không được hét to:

“Khốn kiếp! Ngươi là cái thá gì mà dám chém đầu ta! Ngươi có biết ta...”

Nhưng còn chưa nói hết câu, đầu gã đã lìa khỏi cổ, duy chỉ hai mắt vẫn trợn trừng, tựa như không thể nào tin được mình đã chết.

“Á!” Thiếu nữ trong lòng Trần Hy Hy thấy cảnh tượng máu me như vậy, liền không kìm được mà hét lên sợ hãi.

Trần Hy Hy vỗ vỗ lưng nàng ta, con ngươi liếc qua Lâm Phong, giọng nói vẫn lạnh nhạt như trước:

“Mang xuống chém đầu!”

***

“Từ lúc nào lại thích lo chuyện bao đồng như vậy?” Sau khi lên xe ngựa, Phương Hạo Thiên khép hờ mắt phượng, không nóng không lạnh hỏi.

Trần Hy Hy nhìn cảnh vật bên đường lướt qua, nghĩ đến một màn vừa nãy, thản nhiên đáp lại hai chữ:

“Chướng mắt!”

Bỗng nàng quay đầu nhìn hắn, nghiêm túc nói:

“Trong lòng các người, địa vị của nữ tử chúng ta có phải luôn rẻ mạt như vậy không? Hoặc là... cứ hễ là người mang thân phận tôn quý, có thể dễ bề coi rẻ kẻ khác?”

Vẫn biết xã hội này chính là như vậy, nhưng bản thân nàng thực sự không thể nào chấp nhận sự phân biệt tầng lớp một cách đáng sợ như thế. Nhất là hôm nay, một lần nữa nàng lại chứng kiến thứ tình người bèo bọt. Bao nhiêu kẻ lại có thể dửng dưng đi qua như không có chuyện gì trước sự tủi nhục của nữ tử.

Phương Hạo Thiên nghe xong, dường như cảm thấy có chút buồn cười.

“Đó chẳng phải là điều đương nhiên sao?”

Trần Hy Hy im lặng, Phương Hạo Thiên cũng giống như Triệu Minh, bọn họ từ nhỏ đã quen với cách giáo dục của giai cấp bị trị, tư tưởng mình là kẻ trên đã thấm nhuần vào trong máu họ, khó trách hắn cảm thấy buồn cười.

Nàng nhắm mắt tựa vào thành xe, giọng nói nhẹ như gió thổi qua:

“Chẳng có sự khác biệt nào cả, đó chỉ là những định kiến do các người đặt ra.”

Không hiểu sao, trái tim Phương Hạo Thiên lại rung động khi nghe những lời ấy của thiếu nữ.

Lần đầu tiên, vị hoàng đế trẻ tuổi của Hạ quốc phải băn khoăn tự vấn, thực sự đúng như nàng nói, giữa quý nhân và dân thường, hoàn toàn không có sự khác biệt nào sao?

Chú thích:

Quan phòng*: nhà vệ sinh.