Rất lâu về trước, ba trăm năm trở về xuôi, thuở mà Yêu Đế đời trước còn sống, sự cai trị tàn bạo độc đoán của ông ta đã rắc lên bao nhiêu nỗi bất hạnh cho Yêu Giới chúng quỷ, chúng nhân.
Sự tàn baoh, hôn quân ấy khiến trên triều chưa từng có ai có cái gan chống đối lại Yêu Đế bấy giờ, duy chỉ có một nàng thiếu nữ Linh Tịch luôn âm thầm làm trái lệnh vua, khi quân đem những đứa trẻ vô danh, những đứa trẻ tội nghiệp của các phạm nhân về phủ nuôi dưỡng.
Có rất ít đứa trẻ sau khi trưởng thành được nàng thu nạp làm đệ tử thân truyền, đa số còn lại sau khi lớn lên đều được nàng tìm cho một mái ấm mới, hoặc giúp gây dựng cơ đồ sự nghiệp với vài vốn liếng nhỏ nàng tích cóp.
Đệ tử của nàng không nhiều, có hai đứa, một cô bé thì đã chết yểu vì bệnh tim, và người còn lại được nàng đặt tên là “Nam Phong”.
Nam là họ của cậu, còn "Phong" là vì nàng muốn cậu hãy như một cơn gió, đừng để bị trói buộc bởi ân oán thế gian, đặc biệt là ân oán của gia đình cậu, càng mong cậu sẽ tự do tự tại có thể phiêu du đây đó, tự làm chính mình.
Ngày cậu vừa lọt lòng sinh ra trên cõi đời này, cả nhà cậu chỉ còn cách ngày thi hành bản án chu di tam tộc ba ngày nữa. Già trẻ trai gái, chỉ còn lại một mình sinh mạng là cậu.
Nam Phong cũng là một linh hồ yêu. Gia tộc nhà cậu có thể nói là gia tộc hiển hách nhất của linh hồ tộc với bề dày khai quốc công thần vĩ đại. Cha Linh Tịch cũng là một nhánh nhỏ phân ra từ tông gia nhà cậu, nên có thể nói Linh Tịch là trưởng bối duy nhất của Nam Phong còn sống.
Sự kiện đẫm máu hôm ấy, đánh dấu cho sự mở đầu của việc linh hồ yêu tuyệt chủng. Linh Tịch đã liều mạng cứu cậu, thậm chí không tiếc thân mình, dùng cấm thuật để đảo ngược thời gian, đem cậu trở lại, nhằm giữ trọn lời hứa bảo vệ Nam Phong từ mẹ cậu.
Lớn lên, Nam Phong tự nuôi dưỡng trong mình cơ ngơi thù hận, hắn với người trong cung có thể nói là huyết hải thâm thù ngập tràn đau đớn đắng cay.
Cậu được nuôi dưỡng đến năm một trăm tuổi, với yêu quái mà nói, trăm tuổi không phải lớn, trông chỉ như mấy đứa trẻ mới lới của nhân tộc. Hôm ấy, Linh Tịch lại dẫn thêm một đứa trẻ về.
Linh Tịch nói nó trạc tuổi Nam Phong nhưng Nam Phong không tin, còn nói đấy là “muội muội” vì trông gầy guộc trơ trụi nhỏ bé vô cùng, mà gương mặt lại xinh xắn nhỏ nhắn như bé gái.
Tóc bạc, gương mặt xinh đẹp không tì vết. Không sai, đó chính là Nguyệt Thương.
Linh Tịch là người sòng phẳng, nàng không giấu Nam Phong chuyện gì, vì vậy đã cho hắn biết đó là Đại hoàng tử Yêu Tộc.
Nam Phong đã quát tháo, phản đối ầm ĩ:
-Nếu sư phụ đã biết đó là người hoàng tộc thì sao lại còn cứu nó? Cứ để nó chết quách cho rồi! Cha nó là loài quỷ hút máu không thấy rợn người! Con không muốn ở cùng với giống nòi của hắn!!!
Nói rồi cậu đập bàn chạy đi mất. Nam Phong bấy giờ đang ở tuổi phản loạn, không tránh khỏi ương bướng.
Khi ấy Nguyệt Thương chỉ là một cậu bé đáng thương tội nghiệp, đến một chữ trong đầu cũng không có. Nam Phong đạp bàn đập ghế như vậy, liền bị dọa cho côi cút, cuộn tròn người ngòi lọt thỏm trong một góc tường.
Linh Tịch biết mình không thể lập tức dập tắt sự phẫn uất trong người Nam Phong được, đành bất lực an ủi Nguyệt Thương:
-Ta cũng biết con thiệt thòi, nhưng cũng mong con thông cảm cho nó và đừng để bụng những lời nó nói. Yêu Đế là Yêu Đế, con là con, đừng tự tạo áp lực cho mình có biết chưa.
Cậu bé tủi thân gật đầu nhưng gương mặt ngây dại vẫn nói lên sự khờ khạo tội nghiệp đến mủi lòng.
Nam Phong không thể cản Linh Tịch dạy chữ, dạy kiếm pháp, dạy yêu thuật cho Nguyệt Thương. Hắn cứ vậy sống mà bày đủ thứ trò để gây khó dễ cho y nhằm thỏa mãn sự căm thù của mình.
Đã từng nào là bỏ thuốc sổ vào đồ ăn, rồi là đưa cơm thừa canh cặn, đưa kiếm gỗ cùn mòn cho y, rồi cố tình rắc thêm tí muối vào nước mỗi khi Nguyệt Thương muốn rửa vết thương đau sưng tấy, lại còn cả thả rắn vào trong phòng ngủ của y khiến y sợ đến đêm đêm mất ngủ, giật mình thức giấc.
Quá đáng nhất chính là đã thả bọ vào người Nguyệt Thương khi hắn đang thiền định, xui xẻo thay con bọ có độc, lại là loài dùng tử khí mà lớn nên độc của nó đã làm Nguyệt Thương lâm vào hiểm cảnh, suýt chút nữa là xuống hoàng tuyền đoàn tụ với mẫu thân hắn. Nếu hôm ấy Linh Tịch không kịp trở về, e là Nguyệt Thương đã hấp hối trăn trở, chết bất đắc kì tử rồi.
Linh Tịch giận giữ vô cùng, phạt Nam Phong ba ngày chịu đói rét trên đỉnh Hàn Thương. Đã nhiều lần nàng nhắm mắt cho qua vì những hành động tiểu nhân ấy chưa đạt ngưỡng giới hạn nàng đề ra, nhưng chuyện hôm nay thực sự là tức nước vỡ bờ, giọt nước tràn ly.
Nàng nghiêm nghị trách mắng:
-Nguyệt Thương là bị cha nó ruồng bỏ, còn từng ăn sâu bọ, ăn chuột gián sống qua ngày bên cạnh xác người mẹ đã rữa ra, lẽ nào con không động chút lòng trắc ẩn nào ư? Người hại cha mẹ con không phải nó, Nam Phong à. Con càng không có quyền tước đoạt hay đe dọa đến tính mạng của người vô tội. Là ta tắc trách chưa dạy con sự quí giá của mạng sống. Có phải Nguyệt Thương không phản ứng lại là con liền được nước lấn tới, nước đục thả câu không?
Nam Phong vẫn cứng đầu, Linh Tịch đành khuyên răn thêm vài câu:
-Nếu hôm nay ta không phạt con thật nặng, hôm sau là người khác, ta sợ là con sẽ chẳng toàn mạng mà về gặp ta đâu. Nguyệt Thương cam chịu như vậy, vì chính nó cũng thấy có lỗi, áy náy với con, Nam Phong, có đạo lí này con phải hiểu, trên đời làm gì có chuyện đời cha làm đời con chịu chứ.
Nam Phong vẫn bướng bỉnh, khóc lóc:
-Nhưng họ đã giết ba đời già trẻ lớn bé nhà con đấy thôi, những người khác họ đâu có tội tình gì, cha con phạm tội, nhưng mẹ con đã làm gì? Anh con đã làm gì? Hơn năm mươi cái mạng trên dưới Nam gia, họ đã làm gì? Họ giống hắn, họ đáng lẽ không phải chịu bản án oan nghiệt như vậy.
Linh Tịch thở dài, từ từ kể cho cậu nghe toàn bộ đầu đuôi câu chuyện.
***
Năm ấy, mẹ của Nguyệt Thương là một nữ hắc hồ ly được sủng ái nhất, vẻ đẹp của bà kiều mị thướt tha nức tiếng kinh thành một thời, người ta biết đến nàng với cái tên Mai Quý Phi.
Sự sủng ái kéo dài không lâu khi chuyện đều sụp đổ dưới tay Yêu Hậu, ả vu oan giá họa cho Mai Quý Phi tư thông với nam nhân khác ngoài cung, trùng hợp thay, người bị Yêu Hậu chỉ điểm chính là Nam Vân Chử- cha của Nam Phong.
Mẹ của Nguyệt Thương đã cố gắng thanh minh chứng minh mình trong sạch nhưng tất cả chỉ đối lấy cái lườm lạnh lùng của Yêu Đế.
Nam Vân Chử là người linh hồ tộc- yêu tộc mà Yêu Đế ghét cay ghét đắng vì ganh tị với sức mạnh của họ, đã thế ông còn có chân trong triều đình.
Vì vậy nhân cơ hội này, Yêu Đế không tiếc mượn tin đồn nhảm ấy để tiễn cả Nam gia về suối vàng an nghỉ.
Còn Mai Quý Phi bị giáng làm thứ nhân trao lụa trắng. Yêu Đế như niệm chút tình nghĩa cuối cùng, đồng ý cho bà sinh Nguyệt Thương ra rồi mới thi hành án tử, nhưng cuối cùng đến hắn cũng chẳng thèm nó ngàng gì đến đứa con đầu lòng của mình.
Linh Tịch nao nao buồn:
-Mai quý phi và Nguyệt Thương, Nam gia, đều là bàn cờ của Yêu Đế và Yêu Hậu con hiểu không. Ta vốn không muốn tiêm nhiễm cho con những thứ mưu hèn kế bẩn này song ta càng phải để con hiểu rằng Nguyệt Thương vô tội. Không những vô tội đáng thương, mà còn là người khao khát được yêu thương hơn bất kì ai hết. Thằng bé coi con là bạn, ta mong con cũng vậy.
Nam Phong sau đó đã ngoan ngoãn lên đỉnh Hàn Thương mà lòng đầy rối bời tự trách.
Đáng lẽ Hàn Thương là một ngọn núi an toàn, nhưng khổ nỗi cái thói của hắn là cái chân thoăn thoắt không bao giờ chịu đứng im, hắn đã tự ý thoát ra khỏi lớp kết giới nhỏ của Linh Tịch để đi “thám hiểm” và đã vô tình rớt xuống vách Hàn Ngọc, xui xẻo hơn thế nữa, gãy chân mà còn bắt gặp cả sói lang bạch nhãn hai đuôi.
Khi ấy, ngay khi cần kề cái chết, là Nguyệt Thương đã tới cứu hắn. Nam Phong trước nay luôn cho mình là thiên tài kiếm sĩ, nhưng phải đến hôm nay hắn mới nhận ra chữ thiên tài thực chất được viết thế nào.
Thiên tài, là từ độc nhất chỉ dành cho Nguyệt Thương mà thôi.
Đôi môi tím tái, lồng ngực phập phồng, cậu nhóc gầy gò vẫn có thể một đao giết chết bạch lang, còn cõng được cả bạn mình về Thánh nữ điện.
Nam Phong khóc toáng lên:
-Tại sao lại cứu ta, ta đã suýt giết cậu đấy!!!
Mặt Nguyệt Thương lạnh nhạt không biểu cảm nhưng đôi mắt lại khẽ buồn:
-Cha ta cũng từng suýt giết ngươi.
-...Ta xin lỗi. Là ta không đúng khi đánh đồng ngươi với Yêu Đế.
Nguyệt Thương cười ấm áp:
-Vậy... chúng ta có thể làm huynh đệ không?
Nam Phong mừng rỡ:
-Hả, tất nhiên là được rồi!