Nguyệt Tử Viêm tuy là tên gian manh, nhưng ta vẫn thực sự thắc mắc, rốt cuộc điều gì, đã khiến một kẻ mạnh như Nguyệt Thương rơi vào bẫy của hắn? Đề rồi y phải tạm lánh đi dưỡng thương? Và trong thời gian y ở Vương phủ, chắc chắn Đế vị để trống, không đời nào Nguyệt Tử Viêm không dòm ngó đến.
Nam Phong dù đã giải thích nhưng những nút thắt hắn đều nói cho qua, có lẽ còn có uẩn khúc ta không cần biết.
Thứ thực sự khiến ta bận tâm, chính là quá khứ đáng thương của hắn, một Yêu Đế cao cao tại thượng, hóa ra từng là một đứa trẻ yếu đuối, bị hắt hủi như vậy.
Ta đã rất xúc động, xoa đầu Nguyệt Thương khiến cho mọi người xung quanh đều ngạc nhiên trố mắt muốn rớt hai con ngươi ra ngoài...
Nghe oai phong như thế nhưng ta đã kiễng chân cao hết sức bình sinh rồi mà cũng chỉ có thể chạm đến mái hắn.
Tóc hắn rất mượt.
Ta thở dài:
-Huynh đúng là không đáng yêu bằng hồi còn ở Vương phủ nhỉ?
Trên trán hắn nổi gân xanh, mặt Nguyệt Thương đen như nhọ nồi:
-Nha đầu ngốc, Nam Phong dẫn ngươi đi ăn tôm hùm mật gấu à?
Ta lắc đầu:
-Không, ta chỉ thấy huynh...- chữ “đáng thương” bị ta nuốt ngược vào trong, vì ta không muốn hắn nghĩ ta thương hại hắn, một kẻ rất sĩ như hắn sẽ nổi đóa cho xem.
Nguyệt Thương đáp trả lại bằng cái vò đầu khiến tóc tai ta rối tung:
-Nhóc con, ngươi gọi bổn tọa là gia gia còn được.
Hắn đang ám chỉ tuổi tác của hắn hơn ta, vì vậy làm thế là phi lễ. Nhưng ta là bán yêu, tuổi thọ ngang với một yêu quái, rồi sẽ có ngày ta bằng hắn. Lo gì chứ.
Nhưng xét cho cùng, hắn không phàn nàn gì về việc ta xoa đầu hắn.
Những ngày ở Vương cung yên bình dần đến ngưỡng tẻ nhạt vì Nguyệt Thương chẳng mấy khi ngó ngàng đến ta, Nam Phong cũng biến đâu mất dạng.
Bảy ngày sau, ta mới biết vì Nguyệt Thương biết chuyện Nam Phong ba hoa về quá khứ của hắn, nên Nam Phong đã bị phạt cọ nhà xí suốt một tuần liền.
Hình phạt không thể tàn khốc hơn.
Nhưng cái ta thực sự để ý và thêm nể phục Nguyệt Thương hơn đó là... Làm thế nào, hắn có thể tự thân mình trải qua ngần ấy chuyện mà vẫn có thể giữ được thiên lương như vậy? Hắn toan tính, nhưng khác hoàn toàn với tên khốn Bắc Phong.
Nghĩ đến Bắc Phong, ta lại chỉ muốn sớm hồi phục thần lực, luyện tập, rồi đến đánh cho hắn nhừ tử, khóc lóc van xin ta như cách ta từng bám víu hi vọng tình người ở hắn... Kẻ đã nhìn cha ta bị thiêu sống cho đến khi ông đau đớn từ giã cõi trần.
Nguyệt Thương nói nếu ta sớm hoàn thiện Thần lực, hắn sẽ trao lại chức vị vốn có cho ta, trả lại phủ Thánh nữ.
Nhưng đồng thời hắn cũng đề ra yêu cầu, ta bắt buộc phải đạt đến cảnh giới như mẫu thân, thì mới có thể xứng với địa vị bà để lại.
Nhìn hắn nhắc về mẹ ta, không có gì ngoài hai chữ “kính trọng”.
Hắn còn cho phép ta đem di ảnh mẫu thân về, cho ta ở trong Vương cung của hắn nhưng cũng không được đi lại linh tinh, đặc biệt là tẩm điện của hắn, kêu Nam Phong để ý ta khỏi tai mắt của Nguyệt Tử Viễm, còn nói:
-Nguyệt Hà, là kiếm của mẫu thân ngươi đấy nha đầu ngốc.
Hắn ghét con người, nhưng sẵn sàng để Cửu Dạ nhận sự trị liệu tốt nhất, dẫu vậy, thương thể huynh ấy quá nặng, vẫn chưa thể tỉnh lại, Tử Ly cũng luôn túc trự bên Cửu Dạ.
Ta thực sự nợ hắn rất nhiều.
Mấy ngày sau đó, ta hoàn toàn không gặp được Nguyệt Thương, cho đến một hôm, hắn mặc một bộ y phục màu đen, tay áo rách ra rớm máu đôi chút, người vương đầy tử khí, nhưng gương mặt vẫn sạch sẽ không chút bụi bặm, đến đưa ra trước mắt ta một viên đan màu đỏ.
Ta thắc mắc:
-Ngươi vừa đi đánh nhau về à?
Nguyệt Thương nhíu mày:
-Nhiều lời như vậy làm gì, ngồi xuống kia đi, bổn tọa giúp ngươi giải phong ấn.
Ta bất ngờ:
-Ngay bây giờ ư? Vậy còn vết thương trên tay huynh?
-Lằng nhằng. Nha đầu ngốc, bổn tọa là yêu, nó lành lại từ lâu rồi.
Ta gật gù nhưng cũng ngoan ngoãn ngồi xuống, Nguyệt Thương đứng trước mặt ta, áp tay lên trán ta, nói những câu thần chú khó hiểu, nhưng rồi cơn đau nhói lan tỏa khắp người ta dội lên sau chữ “Giải” của hắn.
Cả người chợt nóng ran như lửa đốt, toàn thân đau nhức rã rời như thể vay mượn, tim đập nhanh loạn xạ đến ta còn nghe thấy được từng nhịp nhanh rồi ngắt quãng, ta thở dốc, người run lên, ôm chặt lấy lồng ngực mình, bám lấy tay áo Nguyệt Thương:
-Đau!!!- Ta chỉ có thể thốt ra được như thế.
Nguyệt Thương đỡ lấy ta, hắn truyền yêu lực cho ta.
-Nha đầu ngốc, ngủ đi, có lẽ như thế ngươi sẽ đỡ đau đớn hơn.
Ta ngất đi trong làn sương tím mờ ảo, lảo đảo rơi vào vòng tay hắn.
-Ta cũng không ngờ với ngươi lại đau đớn đến thế.
Vòng tay Nguyệt Thương tỏa ra khí lạnh làm xua đi cái nóng bức, đau đớn như thiêu đốt đang lan ra khắp cơ thể ta.
“Thật dễ chịu”- Đó là chút ý thức cuối cùng ta có thể nắm được.
***
Không biết đã chìm trong bóng đêm bao lâu, nhưng bên tai ta vang lên chất giọng trẻ con, nó non nớt, nhưng lại nghe ra sự yếu ớt, đáng thương đâu đây:
-Cô là ai?
Trước mắt ta, hiện ra hình ảnh một câu nhóc tay đang cầm một chiếc màn thầu thiu mốc, tóc trắng, mắt đen, thân mình gầy guộc đến trơ xương, bầm dập vết xanh tím, đang ngồi cạnh một cái x.ác bị ph.ân hủy đến không thể nhận dạng.
Đôi mắt cậu vô hồn ngẩng lên nhìn một thiếu nữ xinh đẹp, nhanh sắc nghiêng nước nghiêng thành, trên trán có in hoa văn như những đốm lửa trắng.
Tóc nàng đen láy, đôi môi đỏ mọng, mắt màu xanh ngọc, nàng cười nhếch lên, nghiêng đầu đi, nói với cậu nhóc một cách dí dóm, đưa cậu một viên kẹo bạc hà:
-Ta đến để bắt cóc cậu đấy.
Cậu bé thu mình lại, lùi ra sau:
-Kẹo này cho ta ư? Ta ăn rồi, có phải sẽ chết không. Người là thần chết à?
Nàng cười ranh mãnh:
-Con có sợ chết không?
Cậu bé cười một cách yếu ớt:
-Làm gì có thần chết nào lại giống tiên nữ như vậy, ta vốn đã chết một lần rồi, chết thêm lần nữa cũng chẳng sao.
Thiếu nữ cười tươi rói, nụ cười của nàng hồn nhiên:
-Vậy trao đổi đi, đưa ta màn thầu của cậu, ta sẽ cho cậu kẹo bạc hà của ta.
Cậu bé ngoan ngoãn trao đổi, ngậm lấy viên kẹo ngọt, má cậu phồng lên, đôi mắt sáng rực:
-Ngọt quá!
Nhưng rồi bỗng khung cảnh như thấm thoắt thoi đưa, ánh sáng lóe lên làm mờ đi mắt ta, đến khi có thể nhìn rõ xung quanh, ta thấy cậu bé đã lớn thêm tầm vài ba tuổi, lúc này có da có thịt đôi chút, nhưng vẫn là một đôi mắt buồn.
Ta thấy cậu ngồi bên thiếu nữ xinh đẹp ấy, chăm chú nghe nàng dạy cậu cách đọc, cách viết, đọc văn thơ cho cậu nghe.
Sau đó thiếu nữ ấy dạy cậu kiếm pháp, dạy cậu nền tảng cơ bản, để cậu có thể tự phát triển bản thân, dạy cậu cả cái gọi là thuật phong ấn, tặng cậu một hắc kiếm trông vô cùng oai phong.
Cậu bé lớn lên trong đùm bọc và yêu thương, cậu có một nụ cười đẹp trông ấm áp vô cùng, hồn nhiên, nhưng nó chỉ dừng lại ở khoảnh khắc ấy...
Chiến loạn đã cướp đi sinh mạng sinh mẫu, và phụ thân của người con gái ấy, ta chỉ thấy nàng quỳ trước cả ngàn cả vạn bài vị, khóc nức nở.
Người thiếu niên ấy cũng đã hiểu bản thân phải trở nên mạnh hơn. Cậu rèn luyện đến tối muộn, đến mức tay chai sạn đi và người đầy những vết thương lớn nhỏ, nhưng ta chưa từng thấy cậu nản chí.
Khung cảnh lại thay đổi. Cậu thiếu niên ấy rồi cũng trưởng thành. Lúc này đường nét trên gương mặt như đã đâm trồi, vỡ ra thay hình đổi dạng. Dáng dấp cũng trưởng thành hơn trước.
Mái tóc bạc, áo bào tím, ngũ quan khôi ngô tuấn tú, sống mũi cao, đôi mắt cáo, môi mỏng và mái tóc dài ngang hông thả xuống trông phiêu lãng vô cùng.
Ra là hắn, Nguyệt Thương.
Ta thấy hắn đứng trên tọa thành, phía dưới là hàng ngàn binh lính đang tôn kính, quỳ xuống trước hắn, áo bào tím phiêu bồng theo nhịp gió, mái tóc bạc tung bay, đôi mắt kiên định sắc bén, nhất thời khiến ta ngây ra nhìn điệu bộ oai phong của hắn.
"Thật đẹp, hoành tráng quá đi!"
Những tầng kí ức ấy, có lẽ là vì mẹ đã truyền lại yêu đan cho ta và yêu đan đang đưa ta chu du trong giấc mộng hồi kí của bà. Không đau đớn, chỉ vô thức nhìn sự kiện trải qua chân thực như những bức tranh tả thực sinh động.
Hóa ra cậu thiếu niên, cậu nhóc, chàng trai trẻ ấy, tất cả đều là Nguyệt Thương.
Nguyệt Thương cũng từng cười như thế, hóa ra hắn từng ấm áp, vô tư, hồn nhiên đến như vậy, một khía cạnh ta chưa từng thấy ở hắn.
Nhưng tất cả dần thay đổi, khi chiến tranh cướp đi rất nhiều đồng đội, người thân của hắn, hắn đã dần trở nên lãnh đạm hơn.
Và rồi đến cả Linh Tịch- người mà hắn coi như mẹ, là người thân, người thầy duy nhất mà hắn tôn kính, cũng muốn rời xa hắn, nàng lại tình nguyện xin hắn gả nàng đến nhân tộc.
Hắn nheo mày không muốn chấp thuận, bấy giờ đã là Yêu Đế:
-Tại sao chứ, cô cô? Bọn chúng chẳng tốt đẹp gì?
Nàng chỉ xoa đầu hắn, Nguyệt Thương tình nguyện cúi đầu xuống cho bà xoa:
-Nguyệt Nhi, chiến tranh đã cướp đi rất nhiều sinh mạng, người mà con yêu thương, người mà ta yêu thương... Không phải hòa bình sẽ tốt hơn sao? Ở nhân tộc, chàng là người cùng chung chí hướng lí tưởng với ta, và có lẽ sẽ có một ngày con cũng nhận ra ý vị này.
Hắn vẫn bướng bỉnh:
-Ý vị gì cơ chứ?
Nàng cười hiền dịu, hai mắt cong lên vẻ mãn nguyện đầy thương yêu:
-Bình yên và hòa bình, yêu và được yêu. Rồi sẽ có ngày con cũng như ta, gặp người yêu con và người con yêu mà thôi. Cũng sẽ có ngày, con thấy trân quý sự bình yên này.
-Trên đời này, làm gì tồn tại kẻ có thể yêu thương ta như người... Chẳng còn ai.
Lại nữa, vẻ buồn rầu u uất lại ảnh lên trong đôi mắt ấy, vẻ cô đơn và tủi hờn.
Nhưng Linh Tịch vẫn rời đi, để lại Thánh Nữ Điện và “một người con”.
Và rồi, ngày nàng mất, chút niềm tin tưởng con người hiếm hoi được dấy lên trong người Nguyệt Thương tan sạch.
Có lẽ bây giờ thứ ta được thấy không còn là kí ức của mẹ ta nữa. E là tác dụng phụ của ngọc khứ hồi ta đang đeo trên người... Âu là vô tình bị kích hoạt trước yêu khí do Nguyệt Thương truyền vào.
Ta không thấy hắn khóc, chỉ thấy hắn giận run người khi cầm giấy báo tử, cũng không thấy rõ gương mặt thần sắc hắn ra sao, chỉ thấy hắn đau đớn thu người lại, ngồi một góc trong tẩm điện.
Trông hắn cô độc đến tột độ, người thân cuối cùng của hắn cũng ra đi rồi. Làm gì còn ai sát cánh kề bên hắn nữa. Trong bỗng chốc, khung cảnh chuyển thành hai màu đen trắng.
Đây là dưới góc nhìn của Nguyệt Thương? Mọi thứ đã mất đi sắc màu...
Tim ta vô thức đau nhói nhìn hắn ôm ngực bị giày vò trước một cơn bạo bệnh kì lạ.
Hắn thậm chí còn thổ huyết, nhưng Nguyệt Thương không hề than khóc, chỉ lẳng lặng quằn quại nhẫn nhịn. Nhìn mồ hôi ứa ra trên trán, ta cũng biết cơn đau ấy kinh khủng cỡ nào.
Ta muốn đến gần hắn nhưng ta không thể, ta còn chẳng cảm nhận được tứ chi của mình, chỉ có thể lặng yên quan sát hắn.
Sau đó, đôi mắt đen của hắn bỗng chuyển đỏ, hiện ra trước mắt ta là chân thể thực sự của hắn.
Cửu vĩ hồ.