Ta đã nghĩ Nguyệt Thương đang dần mở lòng hơn với ta, nhưng hóa ra đó chỉ là sự mủi lòng chốc lát trước khoảnh khắc lạnh lùng tiễn biệt của hắn.
Ba ngày sau kể từ khi ta được nhận bảo kiếm, Nguyệt Thương đã thành thật nói với ta:
-Bổn tọa thấy ngươi cũng chẳng còn gì để bổn tọa chỉ điểm nữa rồi.
Ta cười rạng rỡ:
-Huynh khen ta à!?
Hắn thẳng thừng đáp với chất giọng lạnh:
-Ngươi nghĩ sao cũng được, nửa đêm hôm nay, ta sẽ về lại Yêu quốc.
Từng câu từng chữ như sét giáng ngang tai, ta bàng hoàng, cơ mặt trở nên đơ cứng, ta nghĩ mình nghe nhầm, liền hỏi lại hắn:
-Hả? Gì cơ? Về gì, về đâu? Huynh nói huynh về yêu quốc à?
Nguyệt Thương không đáp lại ta, đôi mắt hắn sâu thẳm, ẩn trong con ngươi sắc bén, đôi mắt mèo lạnh lùng mà mê hoặc ấy, chính là sự kiên định, là lời nói “ngươi không quản được ta” từ hắn.
Không biết sao trong ta dấy lên cảm xúc chua xót, nó khá giống với cái buốt lòng khi ta biết không thể tùy tiện gọi Tam ca là Bắc Phong nữa... Có lẽ là sự cay đắng, cái không nỡ khi ta biết hắn sắp phải rời đi.
Cũng đúng, thương thể hắn đã khỏi hẳn, một nhân tộc là ta đâu thể đủ súc níu lại bước chân của đại ma đầu nhà hắn.
Dẫu vậy ta vẫn ủ rũ ra mặt. Trước nay có bất kể chuyện gì ta đều đến khoe mẽ với hắn, chia sẻ với hắn, chuyện gì xảy ra với ta hắn cũng biết, bởi vậy trước nay ta không giấu hắn điều gì.
Ta coi Nguyệt Thương không khác nào một người tri kỉ.
Nhưng rồi hôm nay ta chợt nhận ra ta chẳng biết tí gì về hắn, trước nay luôn chỉ có mình ta ba hoa tán dóc, còn hắn luôn nói trống lửng, nửa nạc nửa mỡ, khiến thông tin về hắn luôn khiến ta thấy mơ hồ.
Ta lo sợ vì chắc chắn rằng lần này hắn rời đi, âu sẽ không gặp lại, tuổi thọ nhân tộc ngắn ngủi, có thể ta chỉ là hạt bụi trong tầng kí ức của hắn, Nguyệt Thương chắc chắn không phải dạng người sẽ chủ động đi tìm ta, mà ta còn chẳng biết hắn làm gì, ở đâu, là ai mà tìm hắn, ta còn chẳng biết Yêu quốc trông như thế nào.
Chua xót, bàng hoàng, không muốn phân li, là cảm giác mất mát, mất đi thứ gì đó mà mình “từng có”.
Tính ra, hắn đã đồng hành cùng ta, ngót nghét gần một năm rồi.
Bỗng ta bật thót ra một câu nói ngu ngốc đến điếng người, đến chính ta cũng không hiểu sao ta có thể vô tri vô giác như thế:
-Vậy nếu ta đòi theo huynh thì sao?
Nguyệt Thương nói nửa đùa:
-Ngươi chán sống nên muốn nộp mạng cho yêu quái à?
Ta theo đà, gặng lòng nói tiếp:
-Huynh sẽ bảo vệ ta chứ?
Hắn thẳng thừng đáp:
-Ha không bao giờ! Con người các ngươi luôn đem đến phiền phức.
Tim ta như bẫng đi một nhịp. Nguyệt Thương nói lại có phần mỉa mai:
-Ngươi nỡ từ bỏ thanh mai trúc mã mà đi theo bổn tọa à? Nha đầu ngốc, yêu tộc không có chỗ cho kẻ chân yếu tay mềm như ngươi đâu.
-Vậy nếu sau này ta mạnh hơn, trở thành một nữ tướng thì sao?
-Thì ngươi và bổn tọa sẽ là địch thủ trên sa trường. Lúc đấy bổn tọa không nương tay đâu!
Bấy giờ ta mới nhớ ra, hắn từng nói hắn có quân binh của mình. Bầu không khí rơi vào tràm lắng, cả buổi hôm ấy ta đã không nói gì với Nguyệt Thương. Hắn là người phóng khoáng nhưng càng quyết đoán hơn, đến mức tuyệt tình.
-Nha đầu ngốc, không có yêu quái nào tốt bụng cả. Càng không phải bổn tọa, ngươi chẳng biết gì về bổn tọa cả.
Phải, ta không biết gì về Nguyệt Thương hết...
Cả tối đó ta đã không ngủ. Mắt tuy nhắm nghiền nhưng ta vẫn thấy được luồng tia sáng tím lóe lên, một mùi hương trầm rộ lên trong căn phòng ta.
Ta nằm xoay người vào góc tường. Ánh nến cuối gian phòng đã phản chiếu phảng phất lên bóng dáng hắn. Hiên ngang, phiêu lãng... Mái tóc hắn thả xuôi dài đến quá hông, bở vai lớn in tạc trên nền tường.
Hắn thân thủ nhanh nhẹn đến tiếng bước chân cũng chẳng nghe thấy, chỉ thấy cửa sổ bỗng mở ra, khí lạnh tràn vào. Khoảnh khắc ấy, ta biết Nguyệt Thương đã đi rồi.
Ta chỉ nói khẽ, nỗi buồn man mác khiến tim ta nhói lên từng đợt, ta nói trong khoảng không:
-Tạm biệt. Thượng lộ bình an, Nguyệt Thương.
***
Sau đó, cuộc sống của ta quay trở lại nhịp điệu vốn có, sự tẻ nhạt.
Không còn Nguyệt Thương ngày ngày nói “nhân tộc thấp kém” hay “nha đầu ngốc”, “phiền phức” nữa, ta cũng chẳng còn hứng pha trò cho ai xem. Mặt ủ rũ thấy rõ.
Chiếc nhẫn có yểm thuật hắn đưa cho ta đã không còn giữ được màu bạch ngọc thanh khiết nữa mà xám xịt giống một hòn sỏi. Dẫu vậy ta vẫn luôn hàng ngày đeo như một cách lưu giữ kỉ niệm.
Hắn cũng xem như người bạn tri kỉ đầu tiên của ta trong hai kiếp người không dài không ngắn. Nhưng cuộc sống thì vẫn phải tiếp diễn, chẳng mấy chốc đã hai năm kể từ khi ta xuyên không tới đây... cũng đã khoảng ba tháng kể từ khi Nguyệt Thương về Yêu Quốc.
Thành tích mới có lẽ ta chẳng có thể khoa trương cho ai. Đó là ta đã có thể dung nạp linh khí vào người. Dù ta chưa thể tự cảm nhận yêu khí, nhưng đã đủ để ta triệu hồi Nguyệt Hà như cách mà hắn chỉ dẫn.
Về sau Cửu Dạ có tặng ta thêm vỏ kiếm, còn nói nếu gặp chuyện quẫn bách, vỏ kiếm sẽ tự khai triển kết giới mà bảo vệ cho ta. Nhưng vỏ kiếm này chỉ có tác dụng trong trường hợp ta gặp nguy hiểm đến tính mạng.
Đây cũng là một cách thể hiện sự bao bọc cùng với sự tin tưởng năng lực một cách tinh tế của ta từ Cửu Dạ. Ta cũng trân trọng nó như món quà từ cha và Nguyệt Thương.
Ta vẫn ngày ngày tập luyện như bình thường, nhưng giờ còn có thêm cả Cửu Dạ, ba tháng qua hắn có dạy ta bắn cung, và đây là môn mà ta tiếp thu nhanh nhất. Ta có xin Cửu Dạ mấy cây cung hắn không dùng nữa nhưng Cửu Dạ liền từ chối.
Ta có khích đểu y:
-Ca ca, huynh sợ tiễn pháp ta giỏi hơn huynh chứ gì.
Cửu Dạ tức quá bèn vò đầu khiến tóc tai chẳng khác gì tổ quạ, hắn nói to từng chữ:
-Nhóc con! Ta ! Là! Người! Dạy! Muội! Đấy! Nhé!!!
Và rồi, cũng ngày hôm ấy, mới sáng sớm, khi mà ta chỉ vừa kịp chỉn chu lại y phục, thái giám truyền thánh chỉ đã vội vã tới Vương phủ, nói rằng Hoàng Đế hạ chỉ truyền ta vào cung làm thư đồng của Tam hoàng tử.
Ta bất ngờ kéo áo Tử Ly:
-Có chuyện tốt như vậy đến với ta à?
Cửu Dạ tì cánh tay lên đầu ta để khoe mẽ chiều cao của hắn, hắn nói:
-Chắc là Bắc Phong xin cho muội đấy, nhóc con, thích chưa?
Ta nheo mắt, thích gì chứ, từ đại hội săn bắn đến giờ, ta còn chưa rời Vương phủ nửa bước, cũng chưa từng gặp lại y, ta thấy bối rối hơn là thích.
Khi nhận thánh chỉ, có lẽ là ta nhạy cảm, nhưng ta thấy tên thái giám cố tình thả xuống trước một bước nhưng may mà ta thân thủ nhanh nhẹn, liền bắt kịp được, ta cười mỉm:
-Công công hồ đồ rồi!
Nhưng hắn lại ngoảnh đầu đi mà không hề đáp lại, tai ta thính, liền nghe được mấy thứ không sạch sẽ, đại loại hắn chế giễu ta là phế nhân vào cung sẽ tạo rắc rối cho đám tổng quản bọn hắn.
Cửu Dạ tinh ý có đưa tay bịt tai ta để tránh ta nghe nốt mấy thứ dơ bẩn ấy. Còn an ủi ta:
-Nếu có cơ hội, ta sẽ xả giận thay muội.
Nhưng ta biết đó là chuyện không thể, vì hắn là tâm phúc bên Hoàng Đế, có là Thế Tử cũng không thể lỗ mãng.
Về chuyện Thánh chỉ, ta nghĩ Cửu Dạ và Vương Gia sẽ tìm cách thay ta từ chối vì họ không muốn ta tiếp xúc với người trong cung, nhưng mọi việc lại xảy ra trái ngược với dự đoán của ta.
Tam ca đã hỏi qua Vương gia và ông cũng là người đồng ý, cùng Tam hoàng tử xin Hoàng Đế ban chỉ.
Ông không có lí do riêng để làm vậy...
Vương gia chỉ nói bởi vì Tam hoàng tử trong tháng này hoặc tháng sau sẽ đăng cơ làm Thái Tử, vì vậy ông muốn tiến cử ta như một cách để dạy ta cách độc lập, mở ra một con đường khác cho ta.
Ý ông đã quyết, ta cũng không phản đối, chỉ là thấy rất lạ, cha ta theo lập trường lập đích trưởng tử làm Thái Tử- một Đại hoàng tử xưa nay nhút nhát mọt sách chả mấy khi xuất đầu lộ diện, dẫu vậy việc ông đột ngột chuyển hướng sang Tam ca khiến ta có chút ngạc nhiên. Ông không phải người dễ dàng bị thuyết phục.
Lí do của Cửu Dạ lại đơn giản hơn, hắn là Thế tử nhưng không tiện vào cung thường xuyên, không thể góp sức phụ Bắc Phong chuẩn bị cho đại lễ, vì vậy cũng mong ta thay hắn phụ giúp y phần nào. Cũng là để ta va chạm sau bao ngày gian khổ tập luyện.
Nhìn họ đồng ý dễ dãi như vậy, ta lại sinh nghi về vụ Hoàng Đế hỏi hôn.... Có khi nào là ông muốn đấy ta cho Bắc Phong không. Thật đau đầu, phía Quý Phi còn muốn đòi mạng ta không kịp, ta vào đấy khác nào rơi vào miệng cọp.
Nhưng rồi, chuyện gì đến cũng đến, hôm sau ta liền phải phụng chỉ vào cung.