Ta đã bộc lộ dòng cảm xúc mãnh liệt nhất trước Vương gia, khiến ông vô cùng lúng túng, ông không biết nên đặt tay ở đâu. Cuối cùng, chỉ biết ôm ghìm ta thật chặt, như hận không thể khảm ta vào lòng để luôn chở che bảo vệ.
Ta từng chịu nhiều ấm ức, nhưng họa sát thân thế này là lần đầu ta gặp. Người nào người nấy đều trơ mắt nhìn ta gặp họa, hùa theo, cười mỉa, chế giễu, muốn đẩy ta vào cái chết... Còn ta lại chỉ có thể bất lực không thể phản kháng trước cường quyền.
Ta còn có thể làm gì trước “đại lễ” mà Quý Phi mang tới chứ!
Vương Gia đau lòng xoa đầu ta, ông đăm đăm nhìn Quý Phi:
-Tốt xấu nhì cũng là quận chúa một nước, Quý Phi, Vương phủ đang cần một lời giải thích thỏa đáng đấy.
Không những vậy, hành động đáp trả của ông, còn khiến ta bật cười thầm trong bụng. Ông gọi người tới trị thương cho Cửu Dạ mà không cho phép bất kì người nào dưới trướng Quý Phi động vào. Vậy không phải thể hiện rõ thái độ khinh miệt không tin tưởng với bên đó sao.
Vương gia vuốt tóc ta an ủi, nói thầm với ta:
-Lần này, ta nhất quyết đòi lại công đạo cho con!
Ông giao ta lại cho Tử Ly, đứng lên đối chất với Quý Phi.
-Nếu hôm nay ta cùng Hoàng Thượng không mưu trí, đem người đi lục soát cánh rừng, e là không phát hiện ra Quý Phi cũng đem người bày binh bố trận ở đây. Chậm thêm một khắc thì không biết Cửu Tư đã xảy ra chuyện gì rồi!
Quý Phi vẫn bĩnh tĩnh, tỏ thái độ không hề khinh nhường với cha ta, như thể mọi thứ đều nằm trong kịch bản:
-Là bổn cung thể chất xưa nay luôn mẫn cảm với những thứ không trong sạch. Vậy Vương gia nói xem, không phải đã là quận chúa thì nên phục vụ vì dân vì nước sao, sao lại rẻ mạt bán đứng hoàng triều, làm chuyện dơ bẩn như vậy?
-Ngươi có ý gì? Thế nào là làm chuyện dơ bẩn?- Giọng điệu Vương gia lạnh lùng đến rợn tóc gáy.
Quý Phi đưa cái xác kia lên cho cha ta xem. Ông lườm một đoạn, rồi cho người đem cái xác đi, ông mỉa mai, phân định quyền thế:
-Chỉ dựa vào một thị vệ, mà ngươi lại muốn lấy mạng tiểu quận chúa nhà ta?
Quý Phi che miệng, cười:
-Ôi chao, ả không chỉ muốn lấy mạng một thị vệ thôi đâu, ngài nhìn thế tử không phải quá hiểu vấn đề bổn cung nói đến rồi sao? Mùi yêu khí nồng nặc, hôm nay bổn cung không làm cho ra lẽ thì không được!
Ả chỉ tay về phía cái xác, nói tiếp:
-Chuyện này giờ đã chết không đối chứng, còn chả bằng đưa ả ta qua bạch hỏa thanh lọc tà yêu! Chỉ là hơ qua đầu lửa, vương gia yên tâm! Người trong sạch, chắc chắn không bị trọng thương mà chỉ xây sát nhẹ mà thôi. Còn nếu mang trong mình thứ gì nhơ bẩn chưa biết chừng...
Vương gia nghiêm giọng:
-Hừ! Thế nào gọi là chết không đối chứng? Quý Phi đang rủa con trai ta sao? Đợi Cửu Dạ tỉnh dậy là rõ, không thể vì một cái chết không đầu không đuôi mà tùy tiện gàn cái tội danh thất đức, bất lương như vậy lên nữ nhi của ta!
Nói rồi Quý Phi xanh mặt. Phải rồi, vì việc Cửu Dạ chạy tới cứu ta nằm ngoài dự tính của ả. Việc ngoài kịch bản đương nhiên sẽ không có sẵn "lời thoại" rồi.
Cha ta lại không có ý định ở đây lâu càu nhàu với ả, người cũng sốt ruột cho Cửu Dạ, người quỳ xuống, nói với Hoàng Đế:
-Bệ hạ, thần khẩn xin người cho phép thần điều tra vụ án này, đòi lại công đạo cho Vương Phủ!
Hoàng Đế đương nhiên đồng ý:
-Được, vậy vụ án này giao cho khanh cùng Cẩm Y Vệ xử lý!
-Tạ bệ hạ!
Cẩm Y Vệ khác với Đại Lý Tự, Đại Lý Tự xưa này luôn vâng lời, bảo dạ nói dạ, bảo thưa nói thưa với nhà ngoại của Quý Phi. Xưa nay có án mạng đều giao cho Đại Lý Tự kiểm tra, nhưng lần này lại cấp quyền cho Cẩm Y vệ, vậy là quá đủ hiểu hàm ý của Hoàng Đế rồi.
Lần đầu tiên, ta lại có cảm giác hả hê đến như vậy!
Tam Ca của ta cũng vội vàng quỳ xuống:
-Bệ hạ, người xưa nay xử trí nghiêm minh, con xin người ban chỉ, xử phạt nghiêm khắc những gia quyến và những người có mặt tại đây hôm nay, để làm gương cho thiên hạ!
-Con!- Quý Phi tức không nói thành câu.
Hoàng Đế đương nhiên đồng ý, thánh chỉ hạ ra, phạt bổng lộc ba tháng của thân phụ những gia quyến kia, bản thân chúng cũng chịu vả miệng hai mươi cái, cấm túc nửa năm, không được tham dự bất kì yến tiệc nào của hoàng cung, tên tuổi cũng sẽ bị gạch đi khỏi các đợt tuyển tú nữ kể từ bây giờ.
Quý Phi bị phạt cấm túc cho đến khi vụ án được điều tra rõ ràng. Tuy phạt không nặng, nhưng cũng đủ để răn đe, cảnh cáo.
Đám gia quyến kia, ta còn chẳng đếm xỉa chúng, nhưng Bắc Phong có lẽ là để bụng lời chúng nói lúc sáng nay.
Có thể là hắn xót cho ta, cũng có thể... là để chừa một đường lui cho Quý Phi, tách ả ta ra khỏi đám “ruồi nhặng” rắc rối sau lưng. Đám nữ quyến kia đã bị Hoàng Đế phạt rồi, thì tất nhiên cha ta sẽ chẳng thể làm gì được, cũng chẳng thể tra khảo, vì cho cùng cũng chỉ một lũ hùa theo chuyện vui thiên hạ mà thôi.
Dù sao đó là sinh mẫu của hắn, ta hiểu cho nỗi lòng Bắc Phong, chuyện này vốn đã khó xử, ít ra, y cũng đứng về phía ta. Ít ra, y không làm lơ với những lời nói độc địa về ta. Ít ra, y là người đến sớm nhất bảo vệ ta.
Khi trở về doanh trại, ta đã không được thăm Cửu Dạ.
Đám người của Thái phó không hề có ý định buông tha cho ta, chúng kêu ta cũng phải chịu cấm túc. Dù sao, ta cũng là “nhân vật chính” trong mớ rắc rối này. Còn nói yêu khí không phải tự nhiên mà có, chúng còn yêu cầu cho người giám sát ta cấm túc.
Có khác nào nhốt giam ta đâu!
Trong đêm ấy, ta đành phải lập tức trở về Vương phủ, chịu cấm túc trong phòng, đến chút tin tức của Cửu Dạ cũng không nhận được.
Vương phủ bấy giờ vắng vẻ, đến Tử Ly ta cũng không được đem theo. Mà nếu có gọi nàng theo được, ta cũng không ép nàng.
Nhìn dáng vẻ Tử Ly hối thúc nhưng y sĩ, nhìn vẻ mặt trắng bệch của nàng nhìn từng chậu nước nhuốm màu máu tươi bê ra khỏi doanh trai, nhìn vẻ mặt điềm đạm thường ngày nay lại như sắp khóc, đến kẻ ngốc cũng biết nàng ý với Cửu Dạ.
Ta thở dài một hơi, về phòng mới nhận ra, tay ta cũng bị thương, và Nguyệt Thương cũng vậy. Ta thò đầu ra ngoài, nhìn hai thị vệ trông chừng ta cấm túc, gật gù hỏi chúng:
-Hai người, làm ơn làm phước, có thể lấy hộ ta thau nước không?
Hai thị vệ này e là người của hoàng cung... chúng đùn đẩy cho nhau như thể không muốn giúp, mãi đến khi ta chép miệng, mới có một tên khó chịu đi ra, lấy thau nước cho ta, điệu bộ cưỡng ép vô cùng, đập chậu nước cái rầm xuống sàn trước mắt ta, nước bắn tung tóe, bắn lên cả tà áo ta.
Khóe miệng ta giần giật, nhưng cũng không thể làm gì chúng, đã bị cấm túc, cũng phải nên tỏ ra biết điều một chút mới dễ sống. Có lẽ phải đợi Vương Gia trở về, ta mới được thanh thản hơn... có lẽ, phải hai ngày nữa. Đại hội săn bắn tổ chức mất ba ngày lận.
Ta thở dài đóng sầm cửa lại, còn cẩn thận kéo rèm để hạn chế âm thanh thoát ra. May mà phòng ta rất rộng, ta vào tít buồng trong, chắc rằng chẳng ai nghe lén, ta mới yên tâm, gọi:
-Nguyệt Thương, an toàn rồi.
Một luồng sáng tím bay từ tay áo ta, chú mèo yêu nhỏ nhắn nằm gọn trên bàn, thở hổn hển không ra hơi với vết thương rỉ máu trên bụng. Y giấu cũng kĩ thật, yêu lực phải mạnh cỡ nào mới có thể che mắt được rất nhiều pháp sư ở đấy chứ, dù trọng thương như vậy...
Nhưng cũng chính vì thế, nên có lẽ yêu lực khó khăn tích cóp bấy lâu đã bay sạch, mà vết thương vốn lâu lành đã rách ra rỉ máu.
Tất cả chỉ để cứu ta.
-Nguyệt Thương, huynh nói xem ta có đáng để huynh phải làm thế này không? Huynh là yêu quái kia mà... Huynh ghét con người kia mà...
Một thau nước nhưng đế hai người dùng, ta chẳng thể yêu cầu thêm với đám thi vệ kia. Ta tìm lấy khăn tay sạch trong tủ, thấm máu từ vết thương cho Nguyệt Thương trước, lau nhẹ vết thương trên người hắn, bộ lông đỏ tươi vì máu cũng vì thế đã nhạt màu dần.
Ta tỉ mẩn lau sạch cơ thể hắn, rồi mới dùng khăn sạch băng lại vết thương. Hơi thở của Nguyệt Thương đều dần, nhưng cũng chưa có phản hồi lại với ta.
Với vết thương trên tay, ta dùng khăn đã thấm nước sạch trước đó, lau qua rồi băng bằng vải khô. Ám tiễn sắc nhọn, đâm xuyên cả da thịt, e là sẽ thành sẹo trên mu bàn tay trái của ta.
Chất độc trên ám tiễn kì lạ lại không phản ứng với ta kịch liệt như Cửu Dạ. Thau máu ta thấy bê ra từ lều còn ngâm ngấm đen, còn ta lại khô, đỏ tươi như không có chuyện gì.
Ta nằm nhoài ra bàn, dựa nhẹ đầu vào lưng Nguyệt Thương, thiếp đi:
-Ngủ ngon nhé, Nguyệt Thương.
-...
-Cảm ơn huynh.