-Quận chúa, xin người chậm chút!
Tiếng hét có phần hoảng hốt của tiểu nha đầu Tử Ly không ngừng vang lên sau lưng ta, nàng gọi mấy tiếng, giọng vang đủ lớn để cho cả một gian chợ nghe thấy. Nhưng điều đó không đủ cản lại những bước chân vội vàng hối hả của ta.
Nàng ta lo ta ngã, nhưng ta đang chỉ chăm chăm nhìn về đoàn người phía trước. Xách tầng váy dày luộm thuộm, sải những bước lớn trên đôi hài đế cao, vội vã hấp tấp, chỉ để mong được nhìn người ấy càng sớm càng tốt.
Chàng về rồi! Chàng ấy khải hoàn rồi!
Ta đợi ngày này lâu dường nào, một năm với ta dài dằng dặc như một kiếp người. Ta cười tươi rói, đôi má đào nóng ran vì phấn khích tê tái.
Khắp đoạn đường kinh thành là một bể người đứng rạp về hai phía, họ đang chào đón đại quân, chờ tin chiến thắng mà chàng đem về.
Chàng là Tam hoàng tử- người mà ta thầm thương trộm nhớ! Người mà khiến trái tim ta điên đảo cả từ kiếp trước cho đến kiếp này.
Người ta gọi chàng là tam hoàng tử, hoàng tộc gọi chàng là Bắc Phong, tên húy chàng là Tư Thành, còn ta gọi chàng là ‘Tam ca’, một cái tên quen thuộc, là cách gọi ta dùng riêng cho mình chàng... Cũng là cái tên ấy, đến nay đã là hai kiếp người.
Không phải tự dưng ta yêu chàng suốt hai lần chuyển kiếp, chẳng hết say đắm như vậy. Câu chuyện phải bắt đầu từ khoảng một năm trước.
***
Trước khi chễm trệ làm quận chúa ăn sung mặc sướng, hưởng vàng hưởng bạc như bây giờ, ta sinh chỉ là một người con gái bình thường đến ‘tầm thường’, thậm chí, đây vốn chảng phải thế giới nơi ta sinh ra.
Nơi ta từng sống khác xa so với chốn phồn hoa đô hội, cổ phong này, nơi ta sinh ra là một thế giới, xã hội tân tiến hiện đại, với những thiết bị tinh vi và tiện lợi nhất, nhưng cũng bởi thế mà con người sống vội hơn, bon chen hơn, và ngập rẫy những thách thức trong cuộc sống mưu sinh... Vì thế mà kiếp trước ta đã khốn khổ đến vậy.
Ta lên sáu thì mẹ đã ly hôn với bố- một gã đàn ông nát rượu, thường xuyên đánh đập vợ con, là người đã chôn vùi mọi hạnh phúc tuổi thanh xuân của mẹ ta, là người đã dẫm nát tuổi thơ của ta.
Ngày mà ta lên đến cổng trường cấp ba, lão ta rời đi và để lại trên vai người con gái một gánh nợ khổng lồ.
Không ai đứng ra giúp ta, duy chỉ có cậu bạn trúc mã, hàng xóm nhà bên, luôn san sẻ cho ta từng miếng sườn chua ngọt mà cậu ta thích nhất, giấu mẹ đem cho ta, chia cho ta từng gói bỏng ngọt từ tấm bé chịu đứng ra đỡ đần.
Tất nhiên là chỉ mình cậu ấy thôi vì mẹ cậu ta chả ưa gì ta, không ai lại muốn con mình giao du với đứa con của một kẻ nát rượu ngang ngược cả.
Trùng hợp thay, cậu cũng tên là Tư Thành, ở trường cậu được những hội bạn trong lớp gọi là lão Tam vì cậu là học sinh ba tốt.
Từ nhỏ Tư Thành đã nổi bật hơn người, có khí chất học bá, ngũ quan điển trai đĩnh đạc, học lực cậu luôn xếp đầu trong lớp nhưng xét về khoản thể thao câu lại ngược lại hoàn toàn với ta, dốt nát nhưng thể lực thì lại may ra đứng đầu.
Cậu trầm tính, dịu dàng, còn ta lại hồ hởi năng động. Cả hai bù trừ cho nhau, nhưng chính vì cậu giấu tâm mình kĩ quá, cho nên khi đã sang kiếp này ta vẫn chưa hiểu được liệu trái tim Tư Thành có hướng về ta hay không.
Cậu quá hoàn hảo, như một nam chính thanh xuân vườn trường, cậu có nhiều nữ sinh thầm thương trộm nhớ, bao gồm cả ta, bởi vậy dù có phóng khoáng đến đâu, ta trước mặt cậu vẫn luôn có phần e thẹn, không dám tỏ tình.
Ta thích cậu, rạo rực rung động từ khi mới chỉ học cấp hai, vì cậu là người đầu tiên đứng ra ngăn cản những trận đòn roi- điều mà đến cả người lớn cùng khu cũng chả thể so bì.
Cả hai cùng chịu trận, cậu bị lằn tay, nhưng lại an ủi ta, ra dáng mạnh mẽ như một đứa trẻ học đòi người lớn. Tư Thành là nam nhân khiến ta say đắm nhất. Kể về cậu, ta liền có thể ba hoa cả ngày.
Ngoài ra, ta còn thích đọc những cuốn tiểu thuyết cẩu lương, hay mọi người nói là tiểu thuyết ngôn tình lãng mạn. Thường xuyên rình rập bảo vệ trốn trong thư viện ngồi đọc chơi.
Cũng vì sở thích này, mà mọi chuyện mới dẫn đến cơ sự như hôm nay, một ngày mưu đặc biệt, ta đọc một bộ truyện xuyên không trên mạng tại phòng net, tình cờ thay bắt gặp một bình luận thú vị, nó thu hút ta đến kì lạ, người đó nói: ‘Những gì ta mơ thấy, biết đâu lại là câu chuyện của một bản thể tại thế giới khác...’
Bình luận đấy, tựa hồ chỉ có mình ta đọc thấy vậy, giữa một lượt những top bình luận hàng đầu, bình luận không một lượt thích ấy lại hiện lên đề xuất như phô ra trước mắt ta, nó khiến ta nghĩ ngợi không ngừng.
Sau hôm ấy, ta bị ốm rất lâu vì dầm mưa về nhà. Mỗi tối, ta dần mơ những giấc mơ kì lạ, là chuỗi sự kiện đứt gãy nhưng chân thực, đến nỗi đủ để ta ghi nhớ giọng nói và gương mặt, ta mơ thấy nơi mà người ta gọi ta là Vân Cửu Tư, gọi ta là quận chúa, xưng hô lễ phép, sang trọng khác xa một trời một vực với hoàn cảnh bấy giờ.
Ta nửa tình nửa tỉnh nửa mơ ba ngày những giấc mơ kì lạ như trút hết sinh khí khiến trông ta như kẻ mất hồn, khô rạc, thiếu nhựa sống, và để rồi trong ngày trời mưa lớn gió giông, việc vẫn làm hàng ngày, ngồi dưới hiên đợi chuyến xe buýt đi qua, nhưng lại xảy ra sự kiện đã thay đổi toàn bộ cuộc sống của ta...
Chiếc biển hiệu cũ kĩ rung lắc trên đỉnh rơi xuống, đập vào đầu. Ta bất tỉnh nhân sự, đau đến điếng người trước khi trước mắt nhòa đi bởi dòng máu đỏ tươi tanh tanh.
Đến khi lấy lại được nhận thức, ta đã được xuyên không đến đây, đến cái nơi mà ta từng mơ thấy, đến cái nơi mà ta được tôn lên làm quận chúa cao cao tại thượng, là nữ nhi duy nhất của phủ Yên Vương, được cưng nựng như trứng trong một gia đình hoàng tộc có tới bốn người anh trai, quyền quý khác ngược hoàn toàn với cuộc sống vật lội trước kia của ta, chắt chiu từng đồng để gánh thay món nợ trời giáng.
Nơi đây, là nơi mà họ gọi ta bằng cái tên Vân Cửu Tư, ta nghe thấy trong những giấc mộng hành hạ ta suốt mấy ngày.
Là nơi, mà nhiễu khi còn nguy hiểm gấp bội so với kiếp trước, khi mà còn có cả yêu tộc, yêu quái với những phép thần thông siêu phàm tung hoành oanh tạc, khiến cho cuộc sống nhân tộc đảo lộn không ngừng, ngàn năm, vạn năm hai đế quốc Nhân-Yêu chiến tranh liên miên không dứt, đòi phân định lãnh thổ đất đai mà ngự trị.
Nhưng cũng là nơi, lần đầu đem đến cho ta cảm giác ‘bình yên’ đến lạ. Phải, một năm trước tình cờ xuyên không, thoát khỏi bể khổ, ta yêu say đắm cái cuộc sống này. Không chỉ quyền thế, mà đến cả con người, những người mà ta yêu quý, dường như cũng luôn hiện hữu đâu đây.
Ta có một gương mặt thể trạng giống hệt với kiếp trước, có lẽ tính cách cũng không hề thay đổi, có chăng là hoàn cảnh cả hai quá đỗi khác biệt... Hơn hết ta có một người tri kỉ mà ta hay gọi là Tam ca, một người đã khiến ta ngờ vực, rằng chàng là Tư Thành cùng ta xuyên không đến, người mà ta luôn tương tư, thầm thích.
Gương mặt ấy, sống mũi ấy, khí phách ấy, chỉ khác mỗi mái tóc hắn dài và dày hơn, chỉ khác mỗi, hắn không phải là cậu bạn nhà bên nữa... Một năm trước, người đầu tiên ta gặp khi mở mắt cũng là hắn, nhìn cách hắn cười, và quan tâm, ta đã biết chắc rằng, trái tim ta đã yêu say đắm chàng thiếu niên ấy rồi.