Tác gia: U Minh Tôn SứNạp Lan Trấn Thiên nghe câu sau, vẻ mặt khó xử:- Tuy ta đã là pháp sĩ, nhưng cũng chỉ mới tu luyện, ngoài việc thể lực tăng một điểm, khả năng leo núi chạy trốn tăng lên, thực lực vẫn như cũ không có gì khác Cơ hiểu năm từ "thực lực vẫn như cũ" của hắn có ý nghĩa gì, há mồm nói được lời Cơ ve vẩy cái đuôi trắng muốt, vẻ mặt thất vọng:- Vậy thật tiếc, ta đã theo dõi nhiều ngày, đêm nay là thời điểm hộ vệ canh giữ lỏng lẻo Lan Trấn Thiên suy tư một chút, sau đó nói ra:- Nếu bên trong chỉ toàn người phàm nhân, chúng ta có thể thử một Cơ nghe vậy vui vẻ vô cùng, cái đuôi mượt mà không nhịn được rung lên vài cái thư sướng, trông vô cùng đẹp mắt:- Vậy tốt, ngay bây giờ chúng ta lẻn Bên trong có võ giả hay không?Bất chợt, Nạp Lan Trấn Thiên như nhớ ra điều gì, lên tiếng Cơ nói như một điều hiển nhiên:- Có nha.
Đây là thương hội lớn nhất của khu vực phàm nhân, sao không thể có võ giả canh Lan Trấn Thiên im lặng không nói gì.
Nói ra dễ làm mất đi sĩ khí quân sĩ.
Để mà nói chính xác, thời điểm này hắn không thể nào đối mặt với võ giả.
Nếu chỉ là chạy trốn đào thoát, hắn còn có thể làm lòng Nạp Lan Trấn Thiên thầm cầu nguyện, mong rằng đêm nay nhưng võ giả kia canh gác quá mệt mỏi, đã ngủ quên lúc nào không người một hồ lẻn ra cổng sau thương hội.
Leo lên một cái cây lớn, sau đó cả hai mượn đà một cành cây dài vươn lên mái nhà bên trong, đồng loạt nhảy lên tiếp mái, Nạp Lan Trấn Thiên cố bày ra một tư thế uy phong tiêu sái.
Nhưng dường như động tác của hắn không đúng như hắn tưởng tượng."Rắc rắc", một âm thanh thanh thúy vang lên.
Một lớp ngói dưới chân đã bị hắn dẫm vỡ Cơ thân hình nhẹ nhàng, nhảy xuống tiếp mái một cách linh hoạt, thấy cảnh này liền lườm hắn một Lan Trấn Thiên vội đưa ngón trỏ lên môi, ra hiệu Bạch Cơ im lặng, sau đó nằm áp sát người xuống mái nhà.
Hắn mở miệng kêu meo meo hai đất, một thị nữ nghe thấy tiếng động lạ trên mái nên dừng lại nhìn lên.
Nàng thấy cái đuôi trắng lấp ló trên mái của Bạch Cơ, lại nghe tiếng meo meo.
Liền lắc đầu một cái rồi bỏ là một tiểu mái nhà, Nạp Lan Trấn Thiên thấp giọng hỏi Bạch Cơ:- Kẹo hồ lô ở nơi nào?Bạch Cơ nhìn về một hướng:- Ở gian nhà kia.
Thương hội này có hai nhà kho lớn.
Một là thực phẩm, một là vật phẩm đêm khuya trăng sáng, trên mái nhà in hình bóng một người một hồ, đang nhẹ nhàng di chuyển.
Nhảy tới mái của nhà kho, Nạp Lan Trấn Thiên hỏi nhỏ:- Ngươi còn có thể phóng hoả diễm được bao nhiêu lần?Bạch Cơ đáp:- Ba lần, ta đã cố tiết kiệm yêu lực để dành tối hôm đó, Nạp Lan Trấn Thiên dỡ viên gạch trên mái, hắn và Bạch Cơ cùng nhẹ nhàng nhảy kho của thương hội này không lớn cũng không nhỏ.
Xung quanh chứa đầy thực vật, thịt khô, đồ ướp, rau xanh, đồ ăn vặt...!đủ thể Lan Trấn Thiên lấy ra một cái bao bố lớn, nhanh chóng vơ vét đồ ăn vào trong bao Cơ thì không quan tâm đến hắn, bận rộn đi tìm kẹo hồ lúc này, cửa nhà kho chợt mở ra.
Nạp Lan Trấn Thiên và Bạch Cơ giật mình, vội vàng ẩn thân ảnh mặc váy dài đến mặt đất bước vào.
Tay cầm một cây đèn lồng, ánh nến leo lắt.
Dáng đi khoan thai, chậm vào ánh sáng yếu ớt, Nạp Lan Trấn Thiên có thể thấy được hình dáng mơ hồ của thân ảnh này.
Một xú phụ với đôi môi thâm tím, mặc đồ xám vàng, lông mày mỏng phụ nhìn xung quanh một lượt, thấp giọng lẩm bẩm:- Nơi này chỉ có thức ăn? Mặc dù có thể ăn, nhưng ta thích huyết nhục tươi sống hơn là những thứ nhạt nhẽo vô vị xong, mỹ phụ quay đầu rời khỏi nhà kho.
Lạ lùng là, chẳng nghe thấy bước chân của xú phụ, chỉ nghe thấy thanh âm "sàn sạt" do tà váy dài quệt dưới đất tạo ra..