Xuyên Không Gặp Nữ Phẫn Nam Trang

Chương 7




Ta nghe lời dặn dò của cha trong lòng vô cùng cảm động, bản thân càng thêm quyến luyến tình cảm gia đình ấm áp này. Qua hai kiếp người ta biết sống trân trọng mọi thứ bởi những ám ảnh ở kiếp trước tạo nên một vết thương rất sâu trong lòng ta. Ta buồn phiền trở về thư phòng của mình, có lẽ đêm nay sẽ là một đêm dài mà ta không tài nào chợp mắt nổi, ngày mai ta sẽ tạm rời xa nơi này để đi vào chốn cung đình kia, rời xa mái nhà này, gia đình này nơi đã nuôi dưỡng ta suốt hai mươi năm qua. Tiểu Tâm giúp ta cởi ngoại bào sau đó kiên nhẫn đứng bên cạnh ta như chia sẻ, an ủi bớt nỗi lòng này. Ta biết nàng là một nữ nhân rất thông minh và hiểu chuyện, cũng vì vậy mà ta luôn rất tin tưởng nàng, chỉ tiếc số phận Tiểu Tâm lại không được may mắn, từ nhỏ đã phải sống khổ cực, đánh đập, bị người đời coi thường, sống nơi đầu đường xó chợ vì mồ côi cha mẹ bị bán vào phủ Vương gia làm nha hoàn. Nếu ở hiện đại có lẽ nàng sẽ có một cuộc sống tốt hơn bởi nàng có vẻ ngoài rất khả ái, sống giàu tình cảm và rất thông minh. Tiểu Tâm sẽ không phải chịu sự khinh thường của người đời, những định kiến cổ hũ trọng nam khinh nữ của thế giới cổ đại. Ta biết nàng luôn hết mình hầu hạ chăm sóc, có lẽ nàng là người hiểu rõ nhất về ta, vì vậy ở trước mặt nàng ta không cần phải diễn trò, phải che dấu chính mình, có thể nói Tiểu Tâm như là người bằng hữu thật sự và duy nhất của ta ở đây. Ta luôn đối xử với nàng bằng sự tôn trọng nhân quyền, bởi ta biết mình không thể nào giống như họ phân biệt giai cấp, nịnh bợ kẻ sang, coi thường người nghèo. Tuy ta cùng nàng tập võ, luyện kiếm, chơi cờ, đi nơi đâu cũng cùng nhau như bằng hữu, nhưng ta biết trong lòng nàng chưa thể nào cơ thể xóa bỏ được bậc thang vô hình này, thứ mà từ lâu đời đã ngăn cách giữa sang và hèn, chủ tử và nha hoàn.

- -------------------------------------------

Ta mỉm cười nhìn Tiểu Tâm để khiến cho bản thân có thể nhẹ lòng hơn cũng như khiến nàng bớt cau mày vì lo lắng cho tâm tình ta. Chắc tại nụ cười ta trông gượng ép quá nên trán nàng ấy lại càng thêm cau chặt, ta lên tiếng hỏi:

- Tiểu Tâm ngươi ở bên cạnh hầu hạ ta cũng đã mười năm rồi nhỉ. Có lẽ ngươi cũng đã biết chuyện ta phải vào hoàng cung rèn luyện một năm, ngươi có nguyện ý đi cùng ta không?

- Tiểm Tâm luôn luôn nguyện ý hậu hạ người suốt đời, chỉ sợ người ghét bỏ mà bỏ mặc tiểu nữ.-Tiểu Tâm đáp

- Được vậy thì tốt quá. Lần này ta đi lâu ngày không sợ gian khổ phía trước chỉ mong cho phụ mẫu bình an, khỏe mạnh.

Tiểu Tâm an ủi ta:" Đại tướng quân cùng phu nhân nhân cũng rất lo lắng cho ngài. Họ còn dặn dò ta rất bên cạnh hầu hạ ngài thật tốt, không để cho ngài đêm bị lạnh, thức quá khuya, ăn uống điều độ,... Hai người họ yêu thương ngài như vậy sao lại không biết ngài lo lắng cho họ như thế nào nên cũng tự biết chăm sóc thân thể thật tốt chờ ngày ngài trưởng thành hơn, cường đại, mạnh mẽ hơn trở về bên họ."

Tiểu Tâm thật là làm như đang dỗ hài tử mà nói như vậy. Quả thật cũng phải nhờ lời an ủi của nàng mà ta an tâm hơn nhiều.